21 (1): Hung: Hung ác, hiểm ác. “Tỷ tỷ lợi hại nhất. Muội biết tỷ nhất định sẽ giúp muội mà!” Mặt Vân Mộng Dao đầy hưng phấn giống như đang nhìn thấy kết cục bi thảm của Vân Liệt Diễm.
22 (1) Xa phu: Người đánh ngựa. Mộc Miên vô cùng lo lắng đi tìm Vân Liệt Diễm, kéo nàng trở về phòng. “Mộc Tiểu Bạch, ngươi muốn sanh con à? Sao lại gấp gáp như vậy?” Vân Liệt Diễm xoa xoa cánh tay bị Mộc Miên túm cho đỏ lừ.
23 Diệp Tô mặt đầy hắc tuyền. Thì ra trong mắt nàng, hắn ta chỉ là một tên đánh ngựa thôi sao?“Này, xa phu, tại sao ngươi lại đến chỗ này? Ngươi đến hỗ trợ ta hay là ám sát ta?” Vân Liệt Diễm nằm trên nhuyễn tháp, đồ ăn cũng chưa ăn hết đã chạy tới bên cạnh Diệp Tô, khí khái vỗ vỗ bờ vai hắn.
24 “Này, ngươi khoan đi đã, ngươi còn chưa nói cho ta biết muốn tìm ngươi thì phải làm như thế nào!” Vân Liệt Diễm hô to một tiếng, nhưng Diệp Tô đã sớm biến mất, vô tung vô ảnh.
25 Mộc Miên lúc này bội phục tiểu thư triệt để rồi. Trước kia, cho dù tiểu thư bị Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư khi dễ thành bộ dáng gì, cũng đều tuyệt đối không cáo trạng với Tam lão gia.
26 “Mẹ nó! Hiên Viên Minh, ngươi có phải là nam nhân không vậy?” Vân Liệt Diễm nghe xong, thoáng cái liền phát hoả. Nàng dùng một tay nắm cổ áo Hiên Viên Minh: “Ngươi dám nói lời mà không giữ lời à? Chẳng lẽ hôm qua ngươi nói từ hôn với ta là chọc chơi cho vui hả? Ngươi không từ hôn hả? Ngươi dựa vào cái gì mà dám không từ hôn? Nói lời như bát nước đã đổ đi, ngươi đem nước đổ ra ngoài rồi chẳng lẽ còn có thể nằm xuống đất mà liếm cho sạch sao? Hiên Viên Minh, không phải ngươi đã nói cho dù có phải xuất gia làm hoà thượng cũng không lấy ta sao? Vậy bây giờ ngươi đã chuẩn bị tốt rồi hả? Ta thấy, nếu đã không dứt khoát còn muốn hoàn tục, vậy thì để ta giúp ngươi đem mọi chuyện giải quyết cho dứt khoát một chút!” Một ngọn lửa lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay Vân Liệt Diễm.
27 Vân Liệt Diễm bảo Vân Phụng Khải giải huyệt đạo, sau đó đưa một trang giấy cho Hiên Viên Minh. “Vân Liệt Diễm, nữ nhân điên này! Ngươi có biết mười triệu lượng hoàng kim là một năm thu nhập của quốc khố hay không?” Hiên Viên Minh nhảy dựng lên.
28 Quả nhiên, Vân Liệt Diễm đi chưa được mấy bước liền thấy có một đám người đang kéo mấy chiếc rương về phía này. Vân Liệt Diễm thảnh thơi tựa vào một thân cây, chờ những người kia tới Không ngoài dự đoán của nàng, những người kia vừa thấy nàng liền dừng lại.
29 “Nếu ta đưa cho ngươi, ai biết ngươi có nuốt riêng bạc của ta hay không” Hàn Chỉ này hoàn toàn khác với những nam tử nàng từng gặp qua, nàng cảm thấy hắn quá thần bí.
30 “Tiểu thư, phu nhân nói đây là hồi môn của người, phải đến ngày thành thân mới có thể mở ra” Mộc Miên ôm một chiếc rương cũ kỹ đi ra. Chiếc rương này nhìn không có gì đặc biệt, ngoại trừ vẻ cũ kỹ cùng mạng nhện bám trên nó.
31 Vân Liệt Diễm cũng đốt lá thư thành tro. Nàng đau lòng cho sự ngốc nghếch của nữ tử kia, rồi lại oán hận sự yếu đuối của nàng ta. Nàng ta có quá nhiều, cho nên ông trời mới ghen tị, ghen tị tất cả mọi thứ của nàng ta.
32 “Dao nhi có sáng kiến gì sao?” Nhị phu nhân hoài nghi, bây giờ nhớ tới mớ bạc lúc trước liền đau lòng. “Nương, người chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho đại ca nghe lời người đến chỗ hẹn trước là được rồi.
33 “Phanh” một tiếng, ấm trà trên tay bà vú rơi trên mặt đất, nát vụn. “Tiểu thư, người…” Thanh âm của bà vú có chút run rẩy. Tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao sẽ…“Vú, ngươi làm sao vậy?” Vân Mộng Vũ nhìn phản ứng của bà vú một cách kỳ quái “Là bệnh rất nghiêm trọng sao?” “Không… không phải” Bà vú do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, nói: “Tiểu thư, kinh nghiệt của người bao lâu rồi chưa có?” “Vú, ngươi hỏi cái này làm gì?” Vân Mộng Vũ xấu hổ đỏ mặt “Mới hết hai ngày trước thôi”“Vậy là tốt rồi” Bà vú thở dài nhẹ nhõm một hơi.
34 “Chuyện gì?” “Vương gia, người thật sự muốn thành thân với muội muội sao?” Vân Mộng Vũ hỏi. “Đương nhiên” Hiên Viên Minh gật đầu một cách nhanh chóng.
35 Ngày hôm sau, tại nhà thờ tổ tiên Vân gia. Vân Liệt Diễm cùng với những trưởng lão trong tộc quỳ trong từ đường, lắng tai nghe những lão giả râu ria hoa râm lầm bà lầm bầm cái gì đó mà nàng cũng chẳng hiểu.
36 Không! Không đúng! Vân Liệt Diễm đột nhiên nhớ ra, vừa rồi Vân Mộng Vũ đột nhiên chạy tới chào hỏi nàng. Nàng ta không phải rất chán ghét nàng sao? Sao lại vô duyên vô cớ chào hỏi nàng? Giống như chưa từng cãi nhau với nàng.
37 “Diễm nhi, mau dừng tay!” Nghe thấy câu nói của Vân Liệt Diễm, Vân Phụng Thiên rốt cuộc cũng hiểu ý của nữ nhi mình. Chỉ là, nàng rõ ràng không biết võ công, đôi tay chỉ vận chút lực mà sao Vũ nhi lại không thể giãy thoát ra được? “Tiểu tiện nhân, còn không mau buông Vũ tỷ tỷ ra? Ngươi không thấy tỷ ấy không thở được sao?” Một bên, Vân Mộng Dao vẫn không nhìn rõ tình huống, lớn tiếng la hét.
38 Nếu như Vân Liệt Diễm đang cầm roi, nàng nhất định sẽ quất chết Hiên Viên Minh. Bại não! “Là ta đã bắt Mộc Miên. Ngươi gả cho ta, ta liền thả nàng ta ra!” Hiên Viên Minh trước khi đi đã sai người đi bắt Mộc Miên, tin rằng đã thành công rồi.
39 “Ngươi cũng uy hiếp ta?” Vân Liệt Diễm nở nụ cười. Hôm nay, tất cả mọi người đều muốn uy hiếp nàng. Ha ha ha… Thật là có ý tứ nha! Nàng bây giờ mới biết, hoá ra Vân Liệt Diễm này lại có giá trị như vậy, lại có thể khiến cho cả một đám người tuỳ tuỳ tiện tiện chạy tới uy hiếp nàng.
40 “Không…” Vân Phụng Khải chỉ cảm thấy tâm như bị xé ra từng mảnh Diễm… Diễm nhi… Hắn nhìn tiểu nha đầu trì độn kia lớn lên, cuộc sống của nàng chỉ mới bắt đầu, hắn còn muốn đưa nàng đến gặp Tứ vương gia, còn muốn đưa nàng đến Yến thành, còn muốn đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc… Diễm nhi… Vân Phụng Khải rốt cuộc cũng tiêu hao toàn bộ khí lực mà té ngã trên đất, không còn sức vươn tay, cũng không đủ khí lực bước đến chỗ dung nhan luôn tươi cười kia.