61 “Nếu như ta không nhìn thấy mẫu thân thì ta sẽ không cân nhắc điều kiện của ngươi. Tự ngươi suy nghĩ đi!” Hàn Chỉ mím môi, xoay người rời khỏi đó. “Hàn Chỉ, ha ha ha, ngươi tên là Hàn Chỉ, ngươi có biết tại sao không? Nam nhân nàng yêu cả đời này, nàng không bao giờ có thể yêu hắn được nữa! Ngươi nghĩ rằng nàng thật sự họ Hàn sao? Họ Hàn đó chính là họ của phụ thân ngươi.
62 Thanh âm khàn khàn, bộ dáng của Vân Mộng Vũ hoàn toàn không còn mềm mại như nhiều năm trước nữa. Nàng che mặt bằng một tấm lụa đen, mặc trên người một chiếc váy dài màu đen, từ xa đến gần lại tạo cho người ta cảm giác rét run.
63 Vân Mộng Vũ?Hàn Chỉ nhíu mày. Năm đó, nàng ta cũng thò tay không vào những chuyện kia, tại sao Vân Liệt Diễm lại không giết nàng ta?Một mối họa như vậy thì sớm muộn gì cũng gây ra chuyện!Thế nhưng lúc này Hàn Chỉ cũng không có hơi sức lo lắng những chuyện kia.
64 “Nếu như có một nam nhân nguyện ý lừa gạt nàng cả đời, đó cũng chưa hẳn không phải là một loại hạnh phúc. Thế nhưng ngay từ đầu nàng đã biết, nam nhân này chỉ lừa gạt nàng một khoảng thời gian ngắn mà thôi”— Vân Mộng Vũ —“Bảo vệ một người đã mất, cuộc sống sau này của hắn sẽ chỉ còn là một màu trắng nhợt nhạt.
65 “Không tốt rồi! Không tốt rồi! Cái nữ nhân tên gọi Vân Mộng Vũ đã tìm tới cửa rồi!” Phượng Lạc Vi chạy vội vào, không kịp thở. Cả nửa tháng vẫn không có động tĩnh, không ngờ bây giờ nàng ta lại tìm đến cửa.
66 “Hắn hận Vân Liệt Diễm, hận không thể nhốt nàng lại bên cạnh mình vĩnh viễn, từ từ tra tấn nàng. Thế nhưng hắn lại không muốn Vân Liệt Diễm phải chết.
67 “Nếu chỉ có thần mới có thể làm được mọi thứ, vậy thì ta sẽ cố gắng biến mình thành thần, lúc đó ta có thể vì nàng mà làm được tất cả”— Hàn Chỉ —“Được rồi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi”“Sao?”“Cha của con ta là ai? Ta nhất định phải tìm ra tên cầm thú kia, sau đó bầm thây hắn.
68 “Bây giờ đã có một người yêu mẹ xuất hiện, nó biết mẹ nhất định sẽ rất hạnh phúc. Chỉ cần mẹ hạnh phúc là nó an tâm!”— Vân Thiểm Thiểm —“Lão hoàng đế vẫn chưa chết, ông ta sẽ thoái vị ngay lúc này sao?”“Chuyện này ta cũng không biết, nhưng với trình độ yêu thương Hiên Viên Minh của Hoàng thượng thì ngôi vị hoàng đế này từ lâu đã muốn truyền cho hắn rồi.
69 “Đúng rồi, tại sao không thấy Thiểm Thiểm đâu?”“Đúng vậy, từ sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng của nó rồi” Vân Phụng Khải cũng cảm thấy kỳ lạ, Vân Thiểm Thiểm chưa bao giờ ngủ nướng cả.
70 “Hắn yêu Vân Liệt Diễm sao?Hắn không biết! Hắn chỉ biết là hắn rất chán ghét nàng, rất không thích nữ nhân này. Thế nhưng mọi hành động của nàng dù chỉ là một cái nhăn mày, một nụ cười nhẹ đều như dao khắc vào lòng hắn, lau mãi vẫn không phai.
71 “Ta lạnh quá…” Lúc này, bên trong tẩm điện lại đột nhiên vang lên một âm thanh quỷ dị. Khóe miệng Hàn Chỉ co rút. Hắn quay đầu nhìn lại tẩm cung không một bóng người, mở miệng nói: “Diễm nhi, mau ra đây!”“Ta lạnh quá… Ở trong quan tài lạnh quá…” Vân Liệt Diễm buồn bực, vậy mà hắn cũng có thế nhận ra nàng.
72 Một lát sau, Thủy Linh Lung cầm lấy một quả cầu thủy tinh màu xanh lam trong tay, to cỡ chừng một nắm đấm lớn. Xung quanh quả cầu thủy tinh còn quanh quẩn một chút ánh sáng lấp lánh màu xanh.
73 “Ta mặc kệ cái gì là trưởng bối hay hậu bối! Ta thích ngươi!”— Phượng Lạc Vi —Âm thanh vừa xuất hiện trong nháy mắt, đám người Vân Phụng Khải, Phượng Lăng Tiêu, Mộc Miên, Phượng Lạc Vi, Diệp Khuyết cùng Diệp Tô nhanh chóng chạy ra, duy nhất chỉ không có Vân Thiểm Thiểm.
74 “Cảm ơn ngươi!”“Hắc hắc, nếu muốn cám ơn ta thì cứ lấy thân báo đáp, như thế nào? Ta là kiểu mẫu nam tử độc thân đó, không có bất kỳ tật xấu nào, tuyệt đối là một nam tử tuyệt thế nhất thế gian.
75 Hiên Viên Minh nổi giận đùng đùng đi về phía tiền điện. Hôm nay, hắn muốn bắt giam Hiên Viên Dã!“Hoàng thượng vạn tuế!” Hiên Viên Minh vừa đi ra tiền điện liền va phải một đám đại thần, kể cả Vân Húc Nghiêu.
76 “Người không làm Hoàng thượng, nô tỳ không làm Hoàng hậu, chúng ta chỉ làm một đôi phu thê bình thường, như vậy không tốt sao? Nô tỳ nguyện ý vì người buông tay khát vọng vinh hoa phú quý!”— Vân Mộng Vũ —“Người giết được Tứ vương gia, trẫm sẽ phong làm Vương, cùng chia sẻ giang sơn!” Hiên Viên Minh không để ý đến Vân Húc Nghiêu, hắn không muốn nghe những lời khuyên sáo rỗng đó nữa.
77 “Nữ nhân của bổn vương muốn sao trên trời, bổn vương cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng, đừng nói chỉ là hủy đi một Vân gia nho nhỏ. Bổn vương đã tận trung vì nước, ngày hôm nay cũng đến lúc bổn vương nên tận trung vì vương phi của mình”— Hàn Chỉ —Năm ấy hoa nở, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nảy sinh thương tiếc.
78 Nàng là sinh mệnh của hắn, hắn vì nàng mà tồn tại. Nếu mất đi người như thế thì đối với người đang sống, chẳng khác gì sống không bằng chết. — Hàn Chỉ —“Haizz!” Lần này cũng không biết là lần thứ bao nhiêu Vân Liệt Diễm thở dài, mấy ngày nay vẫn ngồi trên xe ngựa, thật sự là sắp khiến cho nàng chết vì nhàm chán.
79 “Không ai dám nói?” Phượng Lạc Vi không khỏi hít sâu một hơi: “Có phải là những người nói ra đều bị chết hay không?”“Vị cô nương này nói không sai. Phàm là có người tiết lộ tình hình của Đồng thành ra ngoài thì đều phải chết.
80 Nếu có một ngày nàng mất đi Hàn Chỉ, có phải nàng cũng sẽ đau đớn thấu tâm can hay không? Còn có một người như thế, mặc kệ nàng làm bậy, mặc kệ nàng vui vẻ hay khổ sở cũng đều ôm lấy nàng, làm chỗ dựa vững trải cho nàng hay không? — Vân Liệt Diễm —“Chỉ nhi thích thì cứ giữ lấy, đây là vinh hạnh của ta” Tân Tinh thấy nàng ta thật sự thích liền mỉm cười.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50