41 Trong trận truyền tới từng đợt thanh âm nổ tung, đưa mắt nhìn cũng chỉ thấy một màu đỏ. Thế nhưng lúc này đây, Vân Liệt Diễm trong trận lại mang vẻ mặt bồn chồn.
42 Hàn Chỉ chỉ cần một phát đã bắt được tay Vân Liệt Diễm, thuận thế ôm nàng vào ngực. Hắn rời khỏi môi nàng, thấp giọng nói bên tai: “Ta phải ra ngoài xử lý vài chuyện, sau khi trở lại ta sẽ lấy nàng.
43 Sắc mặt Đại trưởng lão tái nhợt, trừng mắt Vân Phụng Thiên. Hoá ra Vân Phụng Thiên hoàn toàn không phải như bình thường, từ sau khi nữ nhân kia chết, hắn cũng đã chết theo.
44 “Phụng Thiên, thả nha đầu kia ra, để bọn họ lập tức rời khỏi Vân gia!” Đại trưởng lão đối với hành vi của Vân Phụng Thiên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
45 “Bại não!” Vân Liệt Diễm mặt đầy hắc tuyền. Cái tên Hiên Viên Minh này, thật sự là hết nói nổi. Nếu nàng xuyên không về hiện đại thì nhất định phải mang theo hắn, phải biến hắn trở thành đại minh tinh kiếm ra bộn tiền.
46 “Mộc Tiểu Bạch!” Vân Liệt Diễm nhìn thoáng qua cũng biết đó là Mộc Miên. Chỉ là, Mộc Miên thoạt nhìn có chút mệt mỏi, được hai gia đinh đỡ đi vào, giống như không đứng vững được.
47 “Tiểu thư làm sao?” Vân Phụng Khải nhìn sắc mặt ngưng trọng của đại phu, nhanh chóng tóm lấy cánh tay hắn ta hỏi. “Tiểu thư, tiểu thư. . . nàng. . . ” Đại phu run rẩy, không dám mở miệng.
48 Phượng thành, kinh đô phồn hoa của Nam Đường. Một đứa nhỏ có tướng mạo cực kỳ đáng yêu, nghiêm trang mang theo một đám người đi đến tòa thanh lâu lớn nhất Phượng thành.
49 “Bốp”Bàn tay vung lên, hung hăng tát xuống mặt Hiên Viên Minh không chút lưu tình. Hiên Viên Minh hít một hơi khí lạnh. Chính là cảm giác này, là cảm giác đau đớn tới tận xương tuỷ như bảy năm trước.
50 “Hừ! Khắc tinh? Cũng phải nhìn xem bọn chúng có bản lãnh khắc chết bổn tiểu thư hay không!” Vân Liệt Diễm hừ lạnh một cách khinh thường. Giỡn chơi? Mấy tên nhỏ bé này mà cũng muốn khắc nàng, vậy nhiều năm lăn lộn trên đời này là để không sao?“Mẹ, đừng quá khinh địch nha!” Vân Thiểm Thiểm nháy mắt mấy cái.
51 “Long Châu xuất thế!”Một tiếng quát này truyền ra, đám người bên kia lại lâm vào hỗn loạn. Những tia sáng màu xanh da trời cùng tím không ngừng xen kẽ nhau, nhưng sáng chói nhất chính là viên Long Châu bảy màu kia.
52 Trong một ngày oi bức, Vân Liệt Diễm quyết định nghĩ xem nên dùng cách gì mới có thể đuổi được Hàn Chỉ đi. Đánh, nhất định là đánh không lại, xem ra vẫn nên dùng một ít thủ đoạn đặc biệt.
53 “Muội muội thỉnh an tỷ tỷ” Ngọc phi hành lễ với Thượng Quan Lâm Nhi, dịu dàng cười nói: “Muội nghe nói hôm nay tỷ tỷ té xỉu trên đường. Bây giờ thân thể tỷ thế nào rồi?”“Bổn cung không sao” Sắc mặt Thượng Quan Lâm Nhi có chút hốc hác, cho dù rất không muốn nhưng vẫn không thể không ứng phó với Ngọc phi.
54 “Nương nương, buông tha cho chính mình đi. Nương nương cùng Hàn công tử không thể nào đến với nhau được đâu, hắn không phải người có thể mang đến hạnh phúc cho người.
55 Hàn Chỉ nhịn không được mà rùng mình một cái. Bây giờ hắn đúng là thuộc tiêu chuẩn Vân Liệt Diễm nói gì nghe nấy rồi, nhưng vẫn không hiểu Vân Liệt Diễm đang suy nghĩ điều gì.
56 “Lần này Vân tiểu thư đến Hương thành là có chuyện gì muốn làm sao?” Sở Từ lấy cớ làm hướng dẫn viên du lịch, vừa giới thiệu những địa danh nổi tiếng cho Vân Liệt Diễm vừa thăm hỏi nàng.
57 Tia sáng đỏ đậm đặc đánh về phía Vân Liệt Diễm một lần nữa, không ai để ý tới thân thể Hàn Chỉ khẽ run rẩy, lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi. Đúng lúc này, Vân Liệt Diễm lại đột nhiên vươn tay, một phát bắt được phất trần, sau đó tay kia chống trên mặt đất, đứng lên một cách gian nan.
58 Tin tức Tứ vương gia quay về dường như đã truyền đi khắp kinh thành. Hàn Chỉ nghênh ngang cho xe ngựa đi thẳng đến cổng Tứ vương phủ. Tuy nhiều năm không trở lại nhưng vương phủ vẫn có người quản lý, chủ nhân có thể trở lại lúc nào cũng được.
59 Diệp Khuyết ôm đầu, hai ngọn lửa nhỏ trong mắt xông lên vùn vụt. Hắn lại bị Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng Lạc Vi bịt miệng kịp thời. Đã bị phát hiện là nghe lén rồi, nếu lúc này hắn còn kêu lên thì không thể xem tiếp được nữa.
60 Buổi tối, không ngoài dự liệu của mọi người, Hiên Viên Phong đến. Người ra đón chính là Vân Liệt Diễm, bởi vì lần này Hàn Chỉ trở về vốn cũng không phải tham gia tranh đấu hoàng quyền gì cả, cho nên cũng không cần phải nhận lời bọn họ điều gì.