161 Trong một giây Bonnie đã có một viễn tưởng tùy tiện về một chiếc xe ngựa kéo,kiểu như xe của nàng lọ lem có điều không có hình quả bí ngô. Sau đó cô nhớ ra đã thấy chiếc xe dù cổ lổ sĩ sơn màu vàng của Mrs.
162 Họ bước vào ,trong vài phút họ đã lạc lối. Matt cựa mình tỉnh dậy và trong một lúc ,cậu không biết mình đang nẳm ở đâu. Ngoài trời ? Mặt đất ? Picnic ? Đang đi dạo ? Ngủ thiếp đi ? Khi cậu thử di chuyển,sự thống khổ ập đến như một ngọn lửa phun trào và cậu nhớ ra tất cả.
163 Trong cùng một giây,đôi giày nhấc lên. Chính thế , cậu nhận ra khi đó chính là lúc cậu đã quá mệt mỏi để ngóc đầu dậy. Cậu dồn hết lực gắng gượng lần cuối và nâng đầu lên vài inch.
164 “Cứ làm đi. ” “Như ngươi muốn” – Damon thản nhiên quỳ xuống bằng một đầu gối , cùng lúc xoắn gọng kìm đang nắm chặt tóc của Matt khiến Matt phải nhăn nhó.
165 Sự u ám không thể giũ sạch khỏi tầm nhìn của cô. Cuối cùng Elena nhận ra không phải vì cô vừa bị ngất, mà vì trời đang tối dần – hoàng hôn đã ập đến trên khu đất, bóng đêm thật sự đang tiến gần.
166 Cô quay lại, thật chậm rãi ,để nhìn vào Damon. “Tôi có thể gọi ai đó tới giúp Matt được không? Tôi sợ bỏ cậu ấy lại đây sẽ không an toàn; tôi sợ chúng sẽ bắt được cậu ấy.
167 “Ồ, có chứ, chúng ta sẽ – nếu anh muốn,” – hắn nói - “Trừ khi em muốn nhìn thấy anh bạn Matt của mình trải qua điều đó một lần nữa. Lần này trái tim hắn có lẽ sẽ đầu hàng.
168 “ Anh là người duy nhất, Elena. Người duy nhất mà em không thể chinh phục. Người duy nhất em không thể thao túng. Hấp dẫn chứ ,phải không ?” Bỗng nhiên, bất chấp nỗi sợ hãi của mình, cô giận dữ nói : “Vậy tại sao lại làm tổn thương Matt? Cậu ấy chỉ là bạn tôi.
169 “Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó,” - Elena nói. - “Cứ đặt cậu ấy vào trong chiếc Jaguar cùng bộ chìa khóa và cậu ấy sẽ an toàn – cứ nhốt cậu ấy lại. ” - Elena gắng sức cầu nguyện cho những gì cô đã nói là đúng.
170 Nhưng chúng vẫn là những con đường khi xưa của cô. Từ thuở nhỏ cô vẫn chơi ở đây. Chỉ có một vài gia đình sống trong phạm vi khu rừng cổ, nhưng nơi của họ là ở bên phải con đường - bên cô - và cô đã sẵn sàng cho việc đó.
171 Cô vẫn không ngừng lăn khi cố kéo những bụi cây đã cản trở cô và làm chân cô khó chịu ,cũng như khi cô kéo những cuống lá mắc vào tóc mình. Suy tính quay trở về nhà Dunstans xuất hiện ngay trong đầu cô, ngay khi cô quay lại và nhìn thấy đường cỏ dập nát, cô có thể thông qua những cây xanh và vết máu vương lại trên trên đường để quay về.
172 Anh lái xe rồi ngủ quên ư? Còn cái cửa xe – sao nó lại mở? Và sau đó chuyện gì đã xảy ra? Một sợi dây mỏng, dài, hơi gợn sóng, trông như một sợi tơ, đang sáng lên bởi ánh mặt trời đỏ chiếu vào.
173 Sau một vài cú đập mình xuống đất, Shinichi quyết định ngừng chống trả, và thay vào đó là giả chết. Với Damon, điều đó cũng được thôi. Anh nghĩ đó là hình thái dễ nhìn nhất của Shinichi, ngoại trừ một tí về cái vai diễn.
174 Shinichi, điên cuồng với sự giận dữ, dường như là sẵn sàng chịu chết, và phó mặc Misao cho lòng khoan dung của Damon, chỉ để tránh bị thua trong cuộc đấu này.
175 Anh để ngỏ câu nguyền. Anh muốn đưa Shinichi đi đến bất cứ nơi đâu mà họ phải đi, trong khi con cáo còn choáng váng trong đau đớn. …………. . Elena đang đếm.
176 Những cây sồi già … và trên mặt đất, lớp lá kim và lá phủ đầy đã làm những bước chân khập khiễng của cô trở nên vô thanh. Vô thanh … nhưng cô cần sự giúp đỡ! “Bà Dunstan! Ông Dunstan! Kristin! Jake”.
177 Được rồi. Cô sẽ lờ đi nỗi đau, và xác định lại phương hướng ở đây, ở đây nơi mà phía bên kia là một cái cây dễ nhận thấy, một cây thông trắng khổng lồ với một cái lỗ lớn ở giữa, đủ lớn cho Bonnie có thể chui vào.
178 Cô dò dẫm lại lần nữa. Lần nữa. Lần nữa. Lần nữa. Và lại lần nữa. . . . . . . . . . . . . . . . . . “Cái gì đây?” Damon ra lệnh hỏi. Anh bị buộc phải để Shinichi dẫn đường cho tới khi họ ra khỏi xe lần nữa, nhưng anh vẫn giữ kekkai lỏng quanh nó và anh vẫn quan sát từng cử động của con cáo.
179 Cô chỉnh lại tầm nhìn của mình đến một cái cây vỏ ngoài nhẵn nhụi. Cô lò cò bước đến đó, cái cảm giác mới về sự chắc chắn này đã làm cô gần như quên bẵng đi sự đau đớn.
180 Cô không nhớ mình có ngã xuống đất ,nhưng giờ cô nằm đó. Và có một thứ mùi , ngọt , ngai ngái , dinh dính như nhựa cây bốc lên. Tụi dây leo đang ở đây,dò xét cô , nếm mùi vị của cô.