1 Tôi biết về nước Pháp tất tật chỉ có chừng này: Madeline, Amélie và Moulin Rouge[1]. Tháp Eiffel và Khải Hoàn Môn, dù tôi chẳng biết thật ra chúng để làm gì.
2 Tôi cảm nhận được thứ đó đang đến, nhưng không thể ngăn nó lại.
SỰ KINH HOÀNG.
Họ đã bỏ rơi tôi. Bố mẹ đã bỏ rơi tôi! Ở PHÁP!
Vào lúc đó, Paris im lìm một cách kỳ quặc.
3 Sáng hôm sau, tôi đắn đo không biết có nên ghé qua phòng Meredith không, nhưng rồi nhát quá nên đành tự mình đến chỗ ăn sáng. May mà tôi cũng biết nhà ăn nằm ở đâu (Kỹ năng sống dành cho học sinh mới, buổi thứ hai).
4 Hàng từ H đến P di chuyển một cách chậm chạp. Đứa phía trước tôi đang đấu khẩu với cô hướng dẫn. Tôi liếc qua hàng từ A đến G thì thấy Meredith (Chevalier) và Rashmi (Devi) đã nhận được thời khóa biểu và đang đối chiếu với nhau.
5 To: Anna Oliphant
From: Bridgette Saunderwick
Tiêu đề: Đừng có nhìn đấy…
. . . nhưng mà góc phải cuối giường cậu bị tuột ra rồi kìa. Ha! Nhìn rồi nha.
6 Một tuần nhập học và tôi đã ngả mũ chào Nền Giáo Dục Quốc Tế Tuyệt Hảo.
Giáo trình của Giáo sư Cole không có Shakespeare và Steinbeck như thường lệ mà tập trung vào các tác phẩm văn học dịch.
7 Những con người của tiệc tùng đã rời ký túc xá. Tôi nhai trệu trạo mấy thứ bánh trái từ máy bán hàng tự động và cập nhật trang web của mình. Đến giờ tôi đã thử một thanh sô-cô-la Bounty giống hệt Mounds một túi mận và mấy chiếc bánh bông lan hình sò.
8 “Cậu đang đội mũ nồi[1] hả?” Đó là cách Toph chào hỏi tôi.
[1] Mũ nồi (mũ beret): Là một sản phẩm đặc trưng của thời trang Pháp, là dạng mũ tròn, thường làm bằng len, nỉ, dệt kim hoặc dạ mềm để đội đầu.
9 St. Clair nhét đầu ngón tay vào túi và co mũi giày đá đá mấy viên sỏi. “Sao vậy?” Cuối cùng cậu hỏi.
“Cảm ơn cậu,” tôi xúc động, “vì đã đưa mình đến đây.
10 Như thế hóa ra lại hay. Thật lòng đấy.
Ngày qua ngày, dần dà tôi nhận ra gặp mặt bạn gái St. Clair là một chuyện đáng mừng. Thực ra là một sự giải thoát.
11 “Cậu nợ mình năm euro nhé,” tôi nói.
Rashmi cười. “Mình sẽ mua vé xem phim cho cậu. ”
Chí ít bọn tôi cũng ở cùng một đội. Nicole đã chia nhỏ danh sách của Nate nên Rashmi và tôi tự tách ra đi tìm.
12 Đến: Anna Oliphant
Từ: James Ashley
Tiêu đề: Một sự nhắc nhở nhẹ.
Chào con yêu. Đã lâu bố con ta chưa chuyện trò con nhỉ. Con đã kiểm tra hộp thư thoại chưa? Bố đã gọi nhiều lần, nhưng chắc là con đang bận thăm thú Paree.
13 “Un place s’il vous plait. ”
Cảm phiền, cho tôi một chỗ. Tôi nhẩm lại cách phát âm trước khi vào phòng vé và đẩy tới vài euro. Người phụ nữ bán vé không thèm chớp mắt mà chỉ xé vé ra làm đôi rồi đưa tôi cuống vé.
14 “Mí ngừi không nghĩ tổ chức cắm trại ở nghĩa địa vào dịp Halloween khá là rập khuôn sao?”
Năm đứa chúng tôi – Mer, Rashmi, Josh, St. Clair và tôi đang chầm chậm đi xuyên qua nghĩa trang Père-Lachaise – một nơi nằm trên sườn đồi nhìn bao quát được cả Paris.
15 St. Clair đang say.
Mặt cậu vùi giữa hai đùi tôi. Trong một tình huống khác chắc tôi sẽ phấn khởi lắm. Nhưng xét đến khả năng cậu sắp nôn thốc nôn tháo trong vài phút nữa thì điều này kém hấp dẫn đi nhiều.
16 Tôi đang lụi cụi lấy khăn tắm lau đống hổ lốn của St. Clair thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa bằng khuỷu tay để chất nhầy nhụa kia không bám vào tay nắm.
17 Tiệm bánh ngọt được trang trí bởi những tấm ván dày và một chiếc đèn chùm với các chuỗi pha lê hoàng ngọc phát ra tiếng kêu leng keng và tỏa sáng như vô vàn giọt mật ong.
18 “Lễ Tạ ơn vui vẻ! Lễ Tạ ơn vui vẻ!!! Lễ Tạ ơnnnnnn vui vẻ St. Clairrr…”
Cửa phòng St. Clair mở toang, cậu trừng trừng nhìn tôi, đôi mắt trĩu nặng. Cậu mặc chiếc áo thun trắng giản dị và quần pajama trắng sọc xanh.
19 Kế hoạch của mình kia rồi!”
St. Clair nhìn theo mắt tôi hướng đến khối kiến trúc mái vòm khổng lồ. Bầu trời Paris, từ lúc nhiệt độ hạ xuống luôn đều đặn khoác tấm áo màu xám tím, đã làm nó bớt lung linh lộng lẫy đi một chút, nhưng trong mắt tôi nó vẫn không kém thu hút chút náo.
20 St. Clair đang ngồi trên nền nhà. Cậu ném giày ngang qua phòng khiến chúng tông mạnh vào cửa. Rầm. Đó là tiếng động đầu tiên từ lúc chúng tôi vào phòng.