1 Stephanie Stuart lịch sự cười, đưa chìa khoá buồng cho người đàn bà đứng trước quầy tiếp đón, rồi nói: - Thưa bà Graham, tôi mong rằng nghỉ ở đây bà sẽ được thoải mái.
2 Stephanie chẳng còn biết một tiếng đồng hồ kế tiếp cô đã làm gì , nói gì ? Cô có cảm giác như đang mộng du ở trong phòng. Người ta nói với cô , cô gật gù cái đầu , mỉm cười với họ mà thực ra chẳng nhìn thấy họ.
3 GERARD TENNIEL chăm chú nhìn cô , trong khi những ngón tay dài của anh ta vẫn gõ vào một bên của thành ghế. Stephanie phập phồng thở , chờ câu trả lời.
4 Đương nhiên cô không thể cứ mãi mãi ẩn náu trong căn hộ của mình được. Khoảng một giờ sau Robert đã đập cửa cô ý trêu chọc : "Thế nào? Dậy chưa vậy người đẹp đang ngủ?" Có lẽ anh nghĩ rằng cô chưa thức hoặc chỉ mới dậy chưa bao lâu nên ngạc nhiên khi thấy cô em ra mở cửa đã mặc quần áo chỉnh tề và còn trang điểm đàng hoàng.
5 Phần lớn quãng đường còn lại. Stephanie ngồi yên lặng, Gerard thỉnh thoảng liếc xéo nhìn cô với vẻ thích thú mà cô không biết, nhưng trên đường càng dầy đặc, anh ta tập chung sự chú ý vào việc lái xe, Stephanie bắt đầu nhớ ra là anh ta đang ngồi sau tay lái.
6 Stephanie đứng lên, mắt bần thần. - Tôi phải đi thôi, không thể ở đây được, lỡ anh Robert đến Luân Đôn tìm tôi thì sao? Không thể để anh ấy thấy tôi ở nhà anh được.
7 Stephanie thấy trước tối nay cô khó mà ngủ được , không kể những cú sốc liên tục nối tiếp tới tấp giăng xuống đầu cô suốt mấy ngày nghỉ cuối tuần, không kể những tình huống ào ạt xô tới tưởng đến hụt hơi cuốn cô đi tựa như một cọng rơm trong làn nước thủy triều thì xưa nay cô vốn khó ngủ ngay buổi đầu trong căn phòng lạ.
8 Sáng thứ hai tuần tiếp theo, Steve bắt đầu làm việc ở văn phòng Gerard, vì một số lí do cô đã tưởng tượng anh làm việc ở một cao ốc bề thế, một nơi bày biện thật đẹp, để phô bày tài năng của anh và các bạn đồng nghiệp, cô biết anh đang thành đạt và cũng như hầu hết các nghề nghiệp khác, thắng lợi gặt hái được thường là đưa vào phô trương và quảng cáo.
9 Sau đó một tuần, Joan thôi việc hẳn, Steve tự do một mình lo mọi việc ở bộ phận bên ngoài văn phòng, cô làm quen với công việc mới một cách dễ dàng, không có gì khó, chỉ cần chính xác.
10 Buổi ăn tối tưởng như kéo dài không bao giờ dứt, trong đời mình, tâm trí của cô chưa bao giờ lại rối loạn đến như vậy. Cảm giác của cô nhận thức được một cách sâu sắc từng cử chỉ, từng âm điệu trong từng lời nói, từng biểu lộ tình cảm thoáng qua trong mắt của anh.