Bốn năm trước - Tại sao hè nào bạn cũng có thể đến Blackmoore trong khi mình mơ hoài mà chẳng được? Hay thử hỏi xin mẹ bạn xem hè này mình có thể đi cùng không.
3
Hiện tại.
Có tiếng gõ cửa vang lên, hai nhanh, một nghỉ, lại hai nhanh – dấu hiệu riêng của Oliver. Tôi giật mình sực tỉnh khỏi dòng hồi ức miên man.
4
Tôi nấn ná đến tận giờ ăn tối mới rón rén vào nhà qua cánh cửa sổ kiểu Pháp ngăn cách vườn và phòng dùng ban ngày. Lúc đi ngang phòng ăn, tôi dừng lại, lén nhòm qua khe cửa hở, ngó xem khung cảnh mà tôi đã chọn lẩn tránh.
5
Bà Pettigrew – người vú già nhà Delafield – ngồi đối diện tôi trong xe ngựa, miệng phát ra những âm thanh ậm ừ liên hồi và đôi tay múa may đến chóng mặt, hai que đan chạm nhau lách cách đồng nhịp với tiết tấu của móng ngựa.
6
Tôi thả người ngồi lùi lại, chăm chú nhìn đồi cỏ đang dần nuốt chửng chúng tôi mà không có lấy một màu xanh nào xuất hiện để phá vỡ sự cằn cỗi dai dẳng của mảnh đất hoang vu ấy.
7
Mẹ bảo mình sắp xếp cho bạn nghỉ ở chái tây, - Sylvia nói, thoáng vẻ lúng túng. – Còn những khách khác sẽ ở đằng đông. Bạn biết đấy, mẹ mình đã bỏ công cả năm trời để trang hoàng chái đông và mời tất cả bạn bè đến chiêm ngưỡng.
8
Người hầu ở Blackmoore làm việc quả hiệu suất. Sylvia mới rời đi chưa đầy mười phút, đã có ngay một cô hầu gái vào phòng nhóm lò sưởi giúp tôi. Lúc này, nhờ ánh lửa tỏ, tôi đã trông rõ bốn bức tường lát ván đen thẫm, rèm nhung gợi sắc cỏ cây và ra giường khêu màu mận chín của thạch nam trên ngọn đồi hoang.
9
Gió thở than lay tôi dậy trong giấc ngủ chập chờn.
Khẽ hé mắt nhìn căn phòng tối đen, tôi lại lim dim chìm vào giấc mộng. Trong mơ tôi nghe thấy tiếng chim thê lương vấn vít quanh tai, trên dãy hành lang sâu hun hút tăm tối trước mắt có một chàng trai đang cách tôi ngày một xa, mặc cho tôi gào đến khản cổ.
10
Buổi tối, Alice giúp tôi mặc váy và búi mái tóc đen dài lượn sóng của mình. Tay nghề của cô ấy quả không chê vào đâu được, hoàn toàn ăn đứt hầu gái nhà tôi.
11
Trong suốt bữa tối kế hoạch của tôi chẳng tiến triển thêm tí nào vì bị xếp ngồi giữa hai người đã có vợ. Bởi thế tôi liền chớp ngay cơ hội khi các quý ông bắt đầu vào phòng khách nghỉ ngơi.
12
Chỉ một thứ có thể xoa dịu kẻ khốn cùng như tôi. Khẽ rời khỏi phòng nhạc phụ - phòng chim*, tôi gọi nó như vậy – tôi dò dẫm đến một cầu thang phía sau mà mình đã lần ra được trong lúc dạo quanh ban chiều.
13
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chim hót. Phòng trong vẫn tối om om. Lúc ngủ trằn trọc, chăn đắp đã quấn vào chân tôi tạo thành một tổ kén màu mận chín tự bao giờ.
14
Tôi cần nói chuyện với Henry. Niềm hy vọng mở cánh cửa lồng giam căng tràn trong lồng ngực khiến tôi không thể nào chần chừ thêm nữa. Tôi phải gặp anh ngay.
15
Sau khi Alice đi khỏi, tôi nhìn đồng hồ, đợi thêm mười phút nữa. Sau đó, cầm theo một ngọn nến, tôi mở cửa lẻn ra hành lang.
Tôi đã rất hy vọng Alice có thể giúp mình, nhưng hóa ra không có cô ấy tôi vẫn có thể chuồn ra ngoài mà không bị ai phát hiện.
16
Henry nom rất sửng sốt. Anh trân trân nhìn tôi, đứng im bất động, tôi lập tức cảm thấy mình là thứ sinh vật ngu ngốc nhất còn sót lại trên hành tinh.
– Không phải như vậy.
17
Sáng hôm sau, Alice đã không ngớt lời cằn nhằn khi tôi rung chuông gọi cô ấy. Tôi không biết việc nào khiến cô ấy bực bội nhiều hơn: dạo bờ biển lúc nửa đêm hay dại dột rung chuông gọi cô ấy khi trở về.
18
Mười phút trước nửa đêm, tôi mang theo một ngọn nến lẻn ra ngoài, lần mò xuống căn phòng chim. Căn phòng trống rỗng tối tăm, chú chim lặng tiếng trong lồng.
19
Ba năm trước
Eleanor đứng cạnh tôi, chỉ tay vào chiếc mũ bonnet trong khung kính của một cửa hiệu.
- Cái đó đấy. Cái có dây buộc to bản, nằm ở giữa ấy.
20
Hiện tại.
Lũ quạ bay lên, lượn quanh mòng mòng rồi cất tiếng kêu vang, kéo tôi ra khỏi dòng suy tưởng của bản thân. Tôi nhìn cho đến khi bóng chúng trở lại tổ của mình trên đỉnh tòa tháp, cân nhắc nên trả lời câu hỏi của Henry thế nào.
|