1 Mười lăm gia nhân mặc chế phục truyền thống màu xanh và bạc của nhà bá tước Cameron rời khỏi Havenhurst vào lúc bình minh trong cùng một ngày. Tất cả họ đều mang một bức thư khẩn cấp giống hệt nhau mà chú của quý cô Elizabeth, ngài Julius Cameron ra lệnh cho họ đưa đến mười lăm ngôi nhà trên khắp nước Anh.
2 Với sự giúp đỡ của một gia nhân, người có nghĩa vụ thứ hai là một người giữ ngựa khi cần (điều đó thường xảy ra), Quý cô Elizabeht Cameraon, nữ Bá tước của Havenhurst nhảy xuống khỏi con ngựa cái già.
3 Julius Cameron nhìn cô cháu gái đi vào thư viện với đôi mắt khó chịu. Ngay cả bây giờ, khi mà cô chỉ là một kẻ mồ côi nghèo khổ, cô vẫn có một dáng đi duyên dáng cao quý và một cái cằm nhỏ kiêu hãnh một cách bướng bỉnh.
4 Elizabeth đi chầm chầm xuống đại sảnh, rẽ về phía hành lang, có ý định quay trở lại chỗ Alexandra, nhưng đầu gối của nàng rung lên mãnh liệt làm nàng dừng lại đặt tay lên tường để chấn tĩnh bản thân.
5 Sự nhắc nhở của Berter rằng nàng gần như đã hứa hôn rõ ràng tác động làm cho Elizabeth tỉnh táo lại và tâm trạng này đã ở lại với nàng khi nàng bước xuống cầu thang đi vào phong khiêu vũ.
6 Ánh sáng mặt trời ẩm ướt tràn ngậy căn phòng và Elizabeth miễm cưỡng lật úp người xuống. Không quan trọng là nàng ngủ ít hay nhiều, nàng là kiểu người luôn luôn dậy với cảm giác mụ mẫm và mất phương hướng.
7 “Không phải là cô đã ướt đẫm từ đường mòn cho đến khi về đến nhà chứ” Berta nói “nếu không thì chúng ta sẽ phải bị mắng một trận khi cô Throckmorton-Jones nghe thấy điều đó.
8 Alexandra đang ngồi trong vườn nghe Bentner kể về những nỗ lực của Elizabeth trong vườn. Cả hai quay lại nhìn nàng và nhận ra biểu hiện bất thường. “Có chuyện gì à?” Alex hỏi, lo lắng làm cô bật dậy.
9 “Berta, chúng ta đến nơi rồi,” Elizabeth nói khi xe đưa họ đến bất động sản rộng rãi của Ngài Francis Belhaven. Mắt của Berta nhắm chặt từ một giờ trước nhưng Elizabeth nhìn hơi thở của bà ta và nàng biết rằng bà ấy không ngủ.
10 Lãnh địa của Ngài John Marchman, Bá tước Canford, là một lãnh địa rộng mênh mông, còn nguyên sơ, nhấp nhô không bằng phẳng làm Elizabeth quên mất mục đích mà nàng đến đây khi nàng nhìn ra ngoài ra ngoài cửa sổ, một phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
11 Ian Thornton đứng giữa ngôi nhà thôn dã ở Scoltland nơi chàng sinh ra. Bây giờ chàng dùng nó như là một điểm dừng chân để săn bắn, nhưng nó thực sự có giá trị rất nhiều đối với chàng.
12 Jake mở một mắt và rồi chớp mắt vì ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống. Mất phương hướng, ông ta lăn tròn trên cái giường xa lạ lổm chổm và giật mình nhìn thấy một con vật to lớn màu đen ngay trước mặt mình đang cố gắng hẩy mỏm vào người ông ta.
13 “Chào buổi sáng” Jake oang oang khi Elizabeth và Lucinda bước xuống cầu thang. “Chào buổi sáng, Ông Wiley,” Elizabeth nói với một nụ cười hoà nhã. Rồi, bởi vì nàng không nghĩ ra được cái gì khác để nói, nàng nhanh chóng nói thêm “Cái gì đó có mùi thật tuyệt.
14 Bữa sáng của Elizabeth làm thoả cơn đói của Ian; nhưng sự thật thì ý tưởng tiếp tục một bữa tối nữa làm cho dạ dày của chàng cồn cào khi chàng đi về phía chuồng ngựa để xem xét thương tích của con Mayhem.
15 “Ian cháu có thể ra ngoài khi và xem điều gì giữ Elizabeth lại đó không?” vị mục sư yêu cầu khi ông thành thạo lật miếng thịt muối trên chảo. “Chú đã bảo cô ấy ra ngoài đó 15 phút trước để lấy vài quả trứng Ian ném những khúc củi vừa bổ xuống bên cạnh lò sưởi, phủi hai bàn tay vào nhau và đi tìm người khách của mình.
16 Họ cùng với vị mục sư ăn tối cùng nhau, Elizabeth trải qua một buổi tối bối rối, hoang mang và đau khổ. Ian chuyện trò với chú của mình như thể hoàn toàn không có gì quan trọng xảy ra giữa họ, trong khi tâm trí của Elizabeth tra tấn nàng với cảm giác hoang mang.
17 Từ tờ mờ sáng Ian đã rời khỏi nhà đi săn, và Duncan sự vắng mặt của chàng là cơ hội tốt để ông cố gắng khai thác Elizabeth về những vấn đề làm ông lo lắng.
18 Đã là gần nửa đêm bốn ngày sau đó khi Ian cuối cùng cũng đến được nhà trọ White Stallion. Để ngựa lại cho người giữ ngựa, chàng sải bước vào trong nhà trọ, đi qua một căn phòng đầy những tá điền đang uống bia.
19 Elizabeth bước đi chậm chạp trong căn phòng khách lộng lẫy của Bà công tước trẻ tuổi Alexandra Towmsemde, tay nàng nắm vào thành nắm đấm. “Alex, điều này thật là điên rồ” nàng nói vẻ nản chí.
20 8h30 tối Ian đứng bên ngoài ngôi nhà ở thành phố của chú Elizabeth, cố kìm nén ước muốn giết ngay người quản gia của Elizabeth, người có vẻ như sẵn sàng xông lên tấn công Ian bất cứ lúc nào.