1 Đó không phải là tiếng của một chiếc máy bay. Tiếng vo ve ấy là âm thanh được phát ra từ một con côn trùng ở đâu đó, phía sau tai tôi. Trông nhỏ hơn một con ruồi, nó lượn vèo một vòng trước mắt tôi, rồi biến mất vào một góc tối của căn phòng.
2 Một mùi thơm gắt lan tỏa khắp phòng – mùi một quả dứa chín nẫu để trên bàn. Tôi cũng không nhớ mình đã cắt nó từ lúc nào. Vết cắt đã ngả màu đen, bị rữa hoàn toàn, nước quả nhỏ ra đông lại trên đĩa.
3 Người đàn ông đi trước chúng tôi quay lại nhìn và dừng chân, rồi ông vứt điếu thuốc lá xuống rãnh nước đang chảy. Tay trái nắm chắc cái nạng làm bằng hợp kim dura, ông ta tiếp tục đi.
4 Ngồi uống rượu vang tại quầy bar, tôi nghe thấy tiếng ai đó nghiền nát một viên Nibrole[1] tại một góc quán bar. [1] Nibrole: còn gọi là Methaqualone, một loại chất gây nghiện, đã từng sửa dụng làm thuốc an thần.
5 Chiếc ống kính của chiếc Nikomat phản chiếu bầu trời âm u và mặt trời lấp ló. Khi tôi cúi người về phía trước để nó phản chiếu gương mặt mình, Kei nhảy đến bên cạnh tôi.
6 đã nói với anh bao nhiêu lần rồi đừng có dính dáng nhiều đến Jackson, cảnh sát đang theo dõi hắn đấy, hắn sớm muộn cũng bị bắt thôi”, Lilly nói, nàng tắt phụt tivi đang phát hình một chàng trai trẻ đang hát.
7 Căn phòng có màu xám mờ mờ. Một vài ánh sáng le lói từ bếp. Lilly vẫn đang ngủ, bàn tay nhỏ bé của nàng, đã tẩy sạch thuốc đánh móng tay, để trên ngực tôi.
8 Ngay khi tôi nhẹ nhàng gỡ cái băng urgo khỏi hậu môn Moko, cô vẫn không mở mắt. Reiko đang cuộn tròn trong một cái chăn trên sàn bếp, Kei và Yoshiyama đang nằm trên giường, Kazuo đứng cạnh dàn máy nghe nhạc, tay vẫn nắm chặt cái Nikomat, Moko nằm sấp trên thảm, ôm cái gối.
9 Jackson nói tôi nên trang điểm lại, giống như đã từng làm trước kia. "Lúc đó tao cứ nghĩ là có lẽ Faye Dunaway đến thăm đấy, Ryu ạ", hắn tiếp. Tôi mặc cái áo choàng ngủ màu bạc mà Saburo nói hắn có được từ một vũ công thoát y chuyên nghiệp.
10 Bầu không khí ẩm ướt áp vào mặt tôi. Lá dương kêu xào xạc và mưa chầm chậm rơi. Có mùi cỏ và bê tông ướt lạnh. Những hạt mưa rơi được hắt sáng bởi đèn pha ô tô trông giống như những mũi kim bằng bạc.
11 "Anh có nhớ cái lần ấy, có mấy cái lông chim chọc ra ngoài gối, và sau khi chúng ta làm tình, anh đã rút một cái ra, tấm tắc "Ồ, lông chim thật là mềm mại", rồi anh dùng nó cù vào sau tai, vào ngực em, rồi vứt nó xuống sàn - anh nhớ không?"Lilly có mang theo một ít Mescaline.
12 Sáng sớm, cơn mưa ngớt, ô cửa sổ nhà bếp và các cánh cửa trượt bằng thủy tinh lấp lánh sáng như những miếng bạc. Khi tôi đang hít thở không khí ấm áp của buổi sáng và mùi cà phê mới pha, đột nhiên cửa ngoài bật mở.
13 Sau khi Yoshiyama, người lớn tuổi nhất, làm một bài xin lỗi chuẩn mực tại đồn cảnh sát bẩn thỉu, không quay lại căn hộ, chúng tôi đi thẳng tới sân khấu hòa nhạc ngoài trời Hibiya Park để nghe buổi biểu diễn của Bar Kays[1].
14 Trong vườn của bệnh viện vẫn còn mấy vũng nước mưa. Một đứa trẻ tránh mấy vết lốp xe hằn trên bùn, chạy nhanh, tay cầm một xấp báo. Một con chim mà tôi không thể nhìn thấy hót líu lo đâu đây.
15 “Này Okinawa, đêm hôm kia cậu đã đi đâu đấy? Tớ rất lo cho cậu. ""Gã này hả, hắn đi đến một khách sạn, một mình ở nơi dành cho các cặp tình nhân", Reiko trả lời.
16 Một nữ y tá mang bó hoa đi dọc theo hành lang được lau chùi bóng lộn. Cô ta chỉ đi một chiếc tất, chân bên kia được băng kín trong lớp gạc lấm tấm vàng.
17 Một con bướm đêm đậu trên cột. Thoạt đầu, tôi nghĩ nó chỉ là vết bẩn, nhưng khi quan sát chăm chú, tôi thấy nó hơi xê dịch một chút. Đôi cánh màu tàn thuốc của nó khẽ lay động.
18 "Ryu, anh mệt à, mắt anh trông buồn cười lắm, anh nên về nhà và ngủ một chút đi!"Sau khi giết con bướm đêm, tôi cảm thấy đói một cách kì lạ. Tôi gặm nốt mấy miếng gà quay còn sót lại trong tủ lạnh.
19 Bầu trời đầy mây, nó bao bọc lấy tôi và cả bệnh viện đang say ngủ giống như một tấm vải trắng mềm mại. Khi gió làm mát dịu hai gò má vẫn đang nóng bừng bừng của tôi, có tiếng lá cây xào xạc.
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14