1 “Cô là Charlotte Wareham, người quản lí dự án của công ty Kentham Brothers?”
Charlotte - Charley - Wareham ngước lên nhìn từ cái laptop của cô, chớp mắt vì ánh nắng mùa xuân quá gắt ở Ý.
2 Charley lo lắng nhìn vào đồng hồ. Người kéo xa của văn phòng thị trấn đã hứa chắc với cô là sẽ đến để thu lấy những mẫu này trả cho nhà cung cấp mà? Trong 15 phút nữa chiếc taxi đặt trước để mang cô ra phi trường Florence sẽ đến đây, và Charley thì quá chu đáo không thể nhảy lên xe mà không đảm bảo rằng những mẫu vật này sẽ được an toàn chuyển về lại cho nhà cung cấp.
3 Ấm áp, ngập tràn ánh nắng, mùi hương của không khí trong lành ùa vào từ cửa sổ ngay ban công mở rộng thì vừa lạ lẫm vừa lôi cuốn, và một cái giường rộng với tấm ra trải giường đẹp nhất mà cô từng được ngủ trên đó.
4 Đó là một buổi sáng khác đáng yêu và đầy nắng, ngày thứ hai ở Ý của cô, trong lâu đài của Raphael, thực chất là trong phòng ngủ của anh, bởi vì chính anh là chủ nhân của lâu đài này.
5 Đương nhiên Charley trước đây đã từng nhìn thấy khu vườn rồi, nhưng khi đó thì Raphael không ở bên cạnh cô, cô tự thừa nhận gần hai tiếng sau. Cô đứng gần như ngập gối trong cái mớ cỏ cây dại mọc quá cao chính giữa của một thứ mà theo nguyên gốc của bản vẽ thì nó đã từng là một phần của khu vườn xinh đẹp, với những đường bao được xây cắt gọn gàng và những tiểu thiên sứ nhỏ ở trung tâm đang chơi những nhạc cụ trên những chân tượng cổ điển đầy cảm hứng.
6 Điều đó là vô ích. Cô có thể tự khiển trách mình trong tâm trí bao nhiêu thì tùy thích cho việc cô đã tỏ ra quá yếu đuối về mặt cảm xúc trong khi lẽ ra cô nên lắng nghe đầu óc của mình.
7 Florence và Raphael! Florence với Raphael! Có phải cô thật sự chắc chắn rằng đó là một ý kiến hay không? Charley tự hỏi mình. Nhưng vậy thì cô có thật sự có bất kì lựa chọn nào khác không? Một cơn run rẩy, nửa mong chờ, nửa lo sợ, nhưng hoàn toàn thuộc về dục cảm, đã đánh mạnh đau đớn vào mười đầu ngón tay cô xuống đến sống lưng, và ngay lập tức gởi đi một sự xáo trộn đến tất cả những lời hứa mà cô đã tự hứa với mình trong ngày hôm trước đó về việc ngăn không cho bản thân nghĩ đến những tác động mà anh đã gây ra cho ham muốn tình dục của cô.
8 Cô đã có một buổi chiều tuyệt vời, Charley nhìn vào trong gương khi cô ngồi trong một quán café nhỏ, uống ly cappuccino của mình. Một cái liếc nhìn vào dãy người đang xếp hàng chờ vào thăm những khu du lịch nổi tiếng của Florence đã bảo với cô rằng chỉ với một buổi chiều lãng phí thời gian của cô phải được đặt vào nơi đó mới là tốt nhất nếu cô chỉ đơn giản muốn đi lang thang và cảm nhận về thành phố - cái mà giờ đây cô đang làm.
9 Có lẽ giờ mọi thứ đã xong, nhưng Charley đã có một buổi tối tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Cuộc nói chuyện đã từng chút làm cô say sưa giống như loại rượu vang đã được rót đầy vào trong ly của cô vậy.
10 Họ đã lên đến đỉnh cầu thang và vẫn còn đang hôn nhau, nhưng Charley không hề nhận thức được họ đang di chuyển, không hề nhận thức được bất kì thứ gì ngoài sức nóng của đôi môi Raphael đang ở trên môi cô và cái khao khát mà anh đang dẫn dụ vào trong cô.
11 Nằm trong vòng tay Raphael, Charley có thể cảm nhận được sự cương cứng và mạch đập dồn dập của anh áp lên mình cô, nó khuấy động nên một luồng khao khát mới đầy thúc giục bên trong thân thể cô làm cho cô phải chậm chạp tiến đến ép sát vào người anh; hài lòng cùng với ý thức về khả năng của mình đã khơi dậy nhu cầu xác thịt của cô - làm cô nhận ra được một cơn đau nhức tận sâu bên trong thân thể mà vẫn chưa được thỏa mãn.
12 Charley ngẩng đầu rời khỏi bảng tiến độ hàng tuần mà cô đang xem xét. Giờ đã là 3 tuần từ khi Raphael mang cô trở về lại khu biệt thự của anh và bỏ mặc cô ở đó.
13 Ánh nắng mặt trời của buổi sáng xua tan đi màn đêm và sưởi ấm trên gương mặt của cô, làm cho Charley càu nhàu phản đối trong giấc ngủ. Giống như cô đã làm lúc nãy, anh nhẹ nhàng gỡ cô ra khỏi cánh tay mình và đi tắm rồi mặc quần áo vào.
14 Cô sẽ phải rời Florence trong khoảng 10 ngày. Mọi thứ đã được sắp xếp. Cô đã có vé của mình; cô sẽ phải thu dọn đồ đạc và được hộ tống ra phi trường - những thứ mà cô cần làm là đảm bảo rằng công việc giấy tờ của cô đã được để lại theo thứ tự và những cuộc hẹn của cô phải được hủy.
15 Nó đã chấm hết rồi, Charley đau đớn đón nhận, khi máy bay mang cô về Manchester bắt đầu hạ cánh từ trong đám mây xám đáp xuống đường băng phủ đầy mưa của sân bay.
16 Máy bay đã cất cánh. Họ hoàn toàn riêng tư trong khoang nội thất tinh tế và tiện nghi của nó, đồ đạc bày biện trông giống như một căn phòng khách nhỏ hơn là trong khoang máy bay như Charley thường hay thấy.