21 - Ồ! Là thư từ cô bạn thân Louisa Wyndham của chị này! – Giọng điệu hớn hở của tiểu thư St. Claire khiến tôi sực tỉnh. Tôi đang ngồi mơ màng trong phòng sinh hoạt ban ngày cùng với St.
22
Ba năm trước.
Thời tiết chuyển biến thất thường, bầu trời xám xịt trở thành tấm phông nền cho mấy ngày buồn tẻ ngột ngạt của tôi. Cuối cùng, đến ngày mưa thứ tư, tôi bọc chú mèo con vào một chiếc khăn choàng cũ, lèn nó vào trong áo khoác của mình.
23
Hiện tại.
Tiếng chim đập cánh vào lồng khiến tôi giật mình sực tỉnh khỏi cơn mơ. Hẳn nhiên còn khối thứ đáng làm hơn là ngồi trong căn phòng vắng lặng này và hồi tưởng lại quá khứ đã trôi qua từ nhiều năm trước.
24
Hai năm rưỡi trước.
Càng lúc thời gian tôi ở trong thư viện của trang viên Delafield càng nhiều. Bây giờ tôi đã có hẳn một chồng sách trên góc bàn, và khi không đọc sách, tôi cùng Henry thảo luận các chủ đề.
25
Hiện tại
Tiểu thư St. Claire quả nhiên giữ lời hứa, buổi chiều khi trời đã tạnh mưa, cô ta liền tới tìm tôi, nói muốn đến vịnh Robin Hood. Khi tôi gặp cô ta và Sylvia ở sảnh vào, cô ta đang xách theo một chiếc làn đựng đồ ăn.
26
Hai năm trước.
Tôi chạy như bay qua khu rừng nằm giữa hai nhà. Mưa nặng hạt rơi trên vai. Không có cả dù lẫn áo che. Lá rụng phủ đầy mặt đất, tạo thành một lớp thảm dày sũng nước ngăn tiếng bước chân của tôi.
27
Hiện tại
Chưa có buổi chiều nào lại kéo dài lê thê trong khi tôi phải mòn mỏi đợi chờ màn đêm buông xuống mang theo Henry cùng tòa tháp bỏ hoang như hôm nay.
28 Tôi lại gặp Brandon ngoài đồng hoang. Cả đêm qua, tôi gần như không chợp mắt tí nào, trời còn chưa sáng đã lại lẻn ra ngoài. Lúc này suy nghĩ thời gian trôi quá mau cứ bám riết tôi không ngừng.
29 - Không. Không, không, không, không, không. –Vừa rảo bước qua hành lang và chạy xuống lầu, tôi vừa không ngớt lẩm bẩm. Đến sảnh vào, tôi chỉ thấy mỗi ông quản gia đang đứng giữa đống hành lý.
30
Một năm rưỡi trước
- Anh đã mong sẽ tìm thấy em ở đây. – Henry xuất hiện, băng qua vạt rừng thưa và đến gốc cây tôi đang ngồi ôm quyển vở nháp.
31
Hiện tại
Tôi đã phải cân nhắc rất lâu xem liệu mình có đủ sức chịu đựng việc ngồi chung bàn ăn tối với mẹ và Maria ở Blackmoore này hay không. Vì thực lòng, chút tự chủ của tôi đã chẳng còn lại mấy.
32
Một năm rưỡi trước
Vừa nhác thấy tôi trên hành lang, Maria liền hạ giọng thì thầm với điệu bộ vui sướng xấu xa:
- Mẹ đang khoác tay ngài Cooper chờ chị đó.
33
Hiện tại
Henry chờ tôi trả lời. Lũ quạ trở nên yên ắng. Hơi nước âm ẩm lẫn vào không khí. Nỗi khổ sở thiêu đốt lòng tôi. Tôi không thể nói ra. Dù là giá nào đi nữa, tôi cũng không thể hé lộ với anh bí mật đêm đó.
34
Một năm rưỡi trước.
Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế hình vòng cung ở bãi cỏ phía nam, không dám vào chỗ vạt rừng thưa vì sẽ dễ bị tìm thấy, cũng không nhốt mình trong căn phòng với những tấm gỗ lót sàn vuông vức.
35
Hiện tại.
- Cháu chào ông.
Thấy giọng mình nhỏ như tiếng muỗi kêu, tôi bèn hắng hắng giọng rồi thử gọi lại to hơn:
- Cháu chào ông.
36 Phòng nhạc phụ hôm nay có gì đó khác thường. Vừa bước chân qua cửa, tôi đã lập tức cảm thấy điều đó. Rèm cửa sổ được kéo ra khiến những tia sáng yếu ớt của một ngày âm u hắt vào trong, cây đàn Piano vẫn nằm nguyên trong phòng.
37 Alice tỏ ra rất ngạc nhiên khi tôi gọi cô ấy vào ban ngày. Điều đó thể hiện rõ trên nét mặt khi cô ấy chạy vội vào phòng. Mẹ và Maria lúc này đang đến chỗ những vị khách khác, không nghi ngờ sẽ gây thêm nhiều chuyện đáng xấu hổ.
38 Alice lén đưa tôi rời Blackmoore và lên đồi cỏ, nơi anh trai cô ấy đã đợi sẵn cùng một chú ngựa. Anh ta lấy ra một tấm vải trắng rồi trực tiếp choàng lên người tôi.
39
Một năm sau
Chị hy vọng em thích món quà chị gửi tặng. Chị biết chúng chẳng nhiều nhặng gì – chỉ là mấy chiếc lông vũ, vỏ sò và vài bức họa chị đã vẽ trên đường.
40
Năm năm sau
- Con thấy gì phía trước nào, con yêu?
Olivia tựa đầu lên lưng bố, đáp:
- Chỉ toàn là nước thôi ạ.
- Nhìn kỹ lại đi nào.