1 "Đàn ông phải được rèn luyện nơi sa trường, còn đàn bà là để giải khuây cho đàn ông; tất cả những quan niệm khác đều nực cười cả. " - Friedrich Nietzsche "Nhảm nhí.
2 Caroline có những yêu cầu chặt chẽ về quần áo, có nghĩa là đôi lúc cô mất khá nhiều thời gian cho chuyện ăn mặc. Nếu thứ gì cho cảm giác không thích hợp vào hôm đó, cô cởi nó ra và mặc thứ khác vào.
3 Vài phút sau khi cô đã chạy ra khỏi văn phòng anh theo đúng nghĩa đen, Joe vẫn còn ngả người trên ghế anh, hai bàn tay đan vào nhau đặt sau đầu và một nụ cười hài lòng, nho nhỏ làm cong hai khóe của cái miệng với những đường nét mạnh mẽ Vậy ra cô là một trinh nữ.
4 Hamburger pho mát - không có hành - cùng thịt rán thật ngon, nhắc cho cô nhớ tới một trong vài dịp quý giá trong suốt tuổi thơ của mình khi cô được phép tới sống cùng với em trai mẹ cô và vợ ông, cả hai người đều trẻ hơn bố mẹ cô chừng mười tuổi, và chú Lee lúc nào cũng đãi cô những chiếc hamburger lớn nhất, nhiều nước thịt nhất mà cô có thể ăn, kèm theo là kem, một thức ăn khác bị cấm đoán.
5 Các đợt kiểm tra diễn ra suôn sẻ ngày hôm đó, một việc tốt, vì Caroline đang ở trong tình trạng choáng váng. Adrian đã đưa ra một lời nhận xét ác ý với cô khi họ ở một mình và cô làm anh ta cụt hứng với một nụ cười mơ hồ.
6 Sáng hôm sau Caroline không thể tìm được thẻ căn cước của mình. Cô tìm kiếm trên mặt kệ để bát đĩa nơi cô thường để nó, trên mặt bàn bếp, trên tất cả các nóc tủ, dưới mọi vật dụng, trong chỗ để quần áo bẩn nơi cô đã ném đống quần áo cô mặc ngày hôm qua vào, thậm chí cả trong thùng rác, nhưng không thấy.
7 Căn cứ theo mức độ chú tâm cô dành cho bữa tối, họ có thể là đã ăn mạt cưa vậy. Tất cả những gì cô nhớ được sau đó là nhà hàng mát mẻ và mờ tối, và ly rượu vang có một vị đắng thanh thoát dễ chịu.
8 Cả kì cuối tuần đó cô chìm đắm trong niềm hạnh phúc xác thịt. Hai phòng trong lô riêng tại khách sạn vốn không mang chút dấu ấn cá nhân nào chợt trở nên vô cùng riêng tư, thấm đẫm hương vị và những kí ức cuộc làm tình của họ.
9 Joe trong cơn thịnh nộ khi anh sải bước vào phòng điều khiển, nhưng cơn giận của anh rất lạnh, lạnh như băng. Đôi mắt anh có màu xanh phủ sương giá khi anh dán chúng lên nhóm nghiên cứu laser.
10 Chưa bao giờ Caroline từng cảm thấy mình nhỏ bé, bị bóc trần và kinh hoàng thế này. Cô ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng của Joe và cố gắng kéo ánh mắt anh về phía mình, để lặng lẽ cầu xin anh hãy tin cô, nhưng anh không nhìn cô.
11 Anh đã định đi thẳng tới căn hộ của cô, nhưng rồi anh dừng lại giữa chừng và thay vì thế vòng lại căn hộ của chính mình ở khu BOQ. Hiện giờ anh quá tức giận để mà đối diện với cô, đặc biệt trong một nơi ở tạm thời cho những nhân viên dân sự, nơi sẽ có quá nhiều người qua lại, mấy người đó chẳng cần phải biết chuyện gì đang diễn ra.
12 Caroline chậm chạp lấy lại ý thức, đầu tiên cô chỉ thấy mình đang bị xóc lên xóc xuống một cách không hề thoải mái. Đầu cô nhức nhối với một cơn đau nhói tận sâu bên trong làm cho các giác quan của cô mụ mẫm, nhưng dần dần cô cũng có ý thức về cơn đau ở vai và cánh tay.
13 Hơi nóng đánh thức cô dậy. Cô cảm thấy thư thái, cơn đau đầu đã giảm xuống thành một sự nhức nhối xa xôi và dễ chịu hơn rất nhiều. Cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn chăm chăm ra cảnh vật nóng rực chói lòa trải dài phía trước, lung linh trong hơi nóng: màu đỏ dưới mọi sắc độ, màu vàng, màu nâu, màu cát.
14 Chuyện xảy ra gần như trong một giấc mơ. Sự hiểm nguy đêm hôm trước đã là rất thật, nhưng nó không kéo dài lâu sau lúc trời nhá nhem tối khi họ đổi hướng quay gần lại con đường và một chiếc ô tô ngang qua, lướt đi rất chậm chạp, một bên đèn pha quét dọc theo ven đường.