1 “Chuyện này lớn đó, Nancy, lớn ghê gớm lắm. Người kể cho tớ nghe chuyện này biết cả những chuyện chẳng mấy ai biết được đâu. ” Trời ạ, tôi chỉ muốn thò cả hai tay vào trong mồm Charlie để cái lôi tin ấy ra ngay lập tức.
2 “BỊ BỎ KHÔNG?” TÔI LẶP LẠI. “Ned không có trong xe sao?” “Anh ấy không đời nào bỏ xe như vậy đâu!” George kêu lên. “Có thể lắm chứ,” Bess phán đoán. “Nancy nói là điện thoại của Ned không mở.
3 “NED!” TÔI LẠI HÉT LÊN. Không có gì. Không một tiếng động. “Ned, anh có ở đây không?” Giọng tôi khàn đi, tôi nhận ra mình đang run. Tôi thường không sợ hãi như thế này và luôn cảm thấy vui khi cứu người khác.
4 TIẾT TRỜI SÁNG THỨ BẢY đúng như dự báo thời tiết địa phương đã mong đợi: Trời nắng nhưng không nóng, mát nhưng không lộng gió, khô ráo và tuyệt vời. Vừa thức dậy tôi đã gọi ngay cho Ned, và thật nhẹ người khi nghe anh nói đã cảm thấy rất khỏe hơn nhiều và sẵn sàng thi đấu ngay.
5 “CỨ THÁO RUỘT BÁNH SAU RA ĐÃ,” Bess ra lệnh. “Phải đưa chị xuất phát ngay. ” “Cả hai bánh xe của George đều bị xì hả?” tôi hỏi, lấy bừa một trong số những ống bơm để bơm bánh xe dự phòng lên.
6 “SAO VẬY, BESS?” TÔI HỎI. “To chuyện rồi,” Bess trả lời, rồi vọt ra ngoài, chạy tới trước đầu xe, dựng capo lên. George và tôi cùng xuống phụ một tay.
7 “MẤT?” BESS KÊU LÊN, phá vỡ sự căng thẳng của những phút vừa qua. “Có chuyện gì với nó?” “Thì, có kẻ lấy cắp nó,” Charlie nói. Cậu hít một hơi sâu, rồi thở dài.
8 TÔI ĐẠP XE THẲNG THEO CON ĐƯỜNG DỐC VỀ THỊ TRẤN, cắt ngang qua các bãi cỏ và các lối đi giữa những hàng cây. Chạy theo kiểu đó thì chỉ vài dặm là tới.
9 “NANCY! Đừng có nói với ta là cháu định cướp ngân hàng đấy nhé!” Tôi nhận ra giọng nói đó. “Cảnh sát trưởng McGinnis. ” Tôi quay lại và khoe ra nụ cười đáng yêu nhất của mình.
10 TÊN QUẦN SOÓC ĐỎ ĐỨNG QUAY LƯNG VỀ PHÍA TÔI thêm vài phút nữa để đọc tin trên tấm bảng của chị Susie. Cuối cùng rồi tôi cũng nghe được giọng nói của hắn lần đầu tiên.
11 “Ở ĐÂY? SĨ QUAN RAINEY Ở ĐÂY SAO Ạ?” tôi hỏi. Thật không thể tin vào tai mình. Đôi khi một thám tử phải tìm tòi, điều tra, học hỏi và nghiên cứu chán chê mới ra được.
12 TÔI DỪNG LẠI, đưa tấm hình chụp lốp xe đạp của Jasper lại gần ánh đèn pha xe đạp của mình. Hoàn toàn khớp với vết xe trên lối mòn. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, cánh tay tôi nổi hết cả da gà.
13 ÁNH SÁNG TRONG PHÒNG LỜ MỜ, và mặt tôi chỉ cách cái cửa vài cen-ti-mét. Tôi cảm thấy con thuyền tròng trành qua phải rồi bắt đầu di chuyển nhanh. Một luồng ánh sáng xẹt qua vai trái tôi.
14 “DREW! KHÔNG ĐỜI NÀO!” Tôi nghe giọng Deirdre hét lên sau lưng mình. Cô nàng ủi ngay vào xe tôi, làm cả hai ngã lăn trên vỉa hè. Deirdre bật dậy, lao ngay về phía tôi.