1 Tôi nghĩ rằng nơi tôi yêu thích nhất trên thế gian này là bếp. Chỉ cần nó là bếp; chỉ cần nó là nơi nấu ăn; thì dù ở đâu; như thế nào; tôi cũng cảm thấy kô còn buồn bã.
2 Khi tôi quay trở lại ghế sofa thì tách trà nóng đã pha xong. Ngồi đối diện 1 người mới vài lần gặp mặt; trong 1 ngôi nhà gần như xa lạ; tôi chợt thấy mình sao mà cô độc trên cõi đời này.
3 Sống với 1 người già làm tôi luôn cảm thấy vô cùng bất an. Càng những lúc khỏe khoắn thì càng đúng như vậy. Hồi tôi còn ở với bà; tôi chưa bào giờ nghĩ tới điều đó; chúng tôi đã rất vui vẻ bên nhau; nhưng giờ đây ngẫm lại; tôi mới thấm thía nhận ra.
4 Đêm ấy tôi đang xem video thì cánh cửa bật mở; Yuichi vừa đi đâu đó về; trên tay đang ôm 1 cái thùng to tướng. -Cậu về rồi đấy à?-Mình mua máy chữ về đây này!Yuichi hồ hởi nói.
5 Ngày hôm sau là ngày tôi chính thức rời khỏi ngôi nhà cũ. Cuối cùng thì tôi cũng đã dọn dẹp hết mọi thứ. Thật quá chậm chạp. Buổi chiều đầy nắng; chẳng hề có lấy một gợn gió hay một bóng mây; ánh nắng màu vàng thau dịu nhẹ chiếu xuyên vào căn phòng trống trơn đã từng là chốn nương thân của tôi.
6 Mình buồn ngủ. Tôi thông báo như vậy với Yuichi lúc về tới nhà Tanabe rồi lập tức trèo lên giường đi ngủ. Một ngày mệt phờ. Tuy nhiên; nhờ khóc được một trận ra trò nên tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn; cơn ngủ êm ái cũng vừa trườn tới.
7 Cô Eriko chết; vào một ngày cuối thu. Cô bị một gã mất trí theo đuổi và giết chết. Gã đó bắt gặp Eriko lần đầu tiên ở trên phố; gã đã để ý tới cô; đeo đuổi cô và khám phá ra rằng cửa hàng mà cô đang làm việc là một gay- bar.
8 Trong khoảng thời gian ấy, Yuichi xem tivi và gọt vỏ khoai tây. Cậu ta rất khéo tay. Với tôi, cái chết của cô Eriko vẫn còn ở đằng xa. Tôi không sao dám đối mặt với nó.
9 Thực ra, cô ta đâu muốn biết, rằng mẹ của Yuichi là đàn ông, rằng tôi đã ở trong một trạng thái tinh thần ra sao lúc được kéo về nhà cậu ấy, rằng mối quan hệ của tôi và Yuichi lúc này mỏng manh và phức tạp thế nào.
10 . . . Hồi xưa ấy, cái hồi mà mẹ của Yuichi sắp chết ấy. Không phải cô, mà là vợ của cô hồi cô còn làm đàn ông cơ, cái người đã sinh ra Yuichi ấy mà, cô ấy bị ung thư.
11 Bỗng nhiên, không hiểu sao, tôi thấy hoàn toàn chắc chắn. Rằng căn phòng ở trong góc gần nơi tôi đang đứng nhất, đang bị thứ ánh sáng màu xanh lục của ngọn đèn phản chiếu, chính là phòng của Yuichi.