Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngày Trôi Về Phía Cũ

Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39
Chương mới nhất: Chương 39: Một Số Nhận Xét
Cập nhật cuối: 6 năm trước
Giới thiệuNgày trôi về phía cũ là một cuốn tản văn về những gì đã qua, nhẹ nhàng, sâu lắng. Đọc những câu chuyện trong cuốn sách này tôi dường như thấy được tâm trạng mình trong đó.

Danh sách chương Ngày Trôi Về Phía Cũ


Chương 1: Bởi Yêu Em Chưa Bao Giờ Là Điều Dễ Dàng

1 Bỗng một ngày, anh chợt nhận ra mọi thứ đều không dễ dàng cho cả anh và em – kể từ khi bắt đầu.

Em vẫn luôn là một người quá hoàn hảo và đẹp xinh, trong khi những mỹ từ khách sáo nhất mà người khác dành cho anh chỉ dừng lại ở mức “trung bình”.


Loading...

Chương 2: Mùa Đông Trốn Nắng

2 Sài gòn những ngày mưa, khó khăn lắm mới đón được một chút nắng, khó khăn lắm mới sưởi lòng bớt lạnh. Thành phố tám triệu dân của xứ sở nhiệt đới này mấy khi có mùa Đông, nhưng với những kẻ yêu nhau thì chỉ một chút giận hờn xa cách đã đủ để thấy gió buốt tràn về và thắt lòng tự hỏi: “Tìm đâu chút ấm bây giờ? Và tìm đâu những cảm giác ngày xưa?”

Biết lòng mình cũng chết khô với những giận hờn vu vơ của tình yêu đã qua mùa yên ổn.


Chương 3: Đừng Dại Dột Tạo Thành Những Thói Quen

3 Em ít khi nào cho anh được đưa đón – cái quyền và nghĩa vụ tối thiểu của những người đang yêu. Em bảo rườm rà, cả hai lớn rồi, đủ hiểu tình cảm của người còn lại dành cho mình thế nào nên cần chi những biểu hiện lấy lòng vụn vặt như chờ đợi rước nhau.


Chương 4: Chúng Ta Lao Vào Nhau Trong Một Nỗi Chia Lìa

4 I.

Như hai đường thẳng song song bất chợt gặp phải hiệu ứng của ống kính fish-eye nên lập tức bị bẻ cong trong thoáng chốc – chúng ta gặp nhau nơi giao điểm tình cờ của lần đầu và duy nhất ấy.


Chương 5: Đôi Lúc Phải Cảm Ơn Người Thứ Ba

5 Anh chưa hề gặp anh ta, nếu có, họa chăng chỉ là hình ảnh tròn đầy của anh ấy trong khóe mắt của em – mỗi lần né tránh những câu hỏi từ anh và lơ đãng ngóng về một khoảng trời xa lạ…

Nhưng dẫu gì, anh cũng nợ anh ấy một “lời cảm ơn”.


Chương 6: Ngày Anh Bảo Em Quên

6 Có một ngày anh và em không đi qua những con đường quen thuộc, không kể cho nhau nghe những vụn vặt thường nhật vui buồn, không còn thấy bóng mình in trong khóe mắt đang khẽ cười mỗi khi ngồi đối diện nhau…

Đó là ngày anh bảo em quên.


Chương 7: Có Một Ngày Anh Và Em Không Đi Qua Những Con Đường Quen Thuộc, Không Kể Cho Nhau Nghe Những Vụn Vặt Thường Nhật Vui Buồ

7 Đôi khi anh đưa tay, thảng hoặc với về ngày trước, mới hay kỷ niệm giờ sóng sánh và loang đầy tựa nước, muốn giữ lại cũng khó được – có điều vẫn đủ xước vào nỗi nhớ mỗi lần anh vô tình cúi mình soi vào bóng nước, thì toàn thấy: Ừ! Em…

Đôi khi anh giật mình giữa đêm, chới với và hụt hẫng, cố mơ hồ níu một điều gì không rõ để bám vào cho mình đỡ mông lung.


Chương 8: Cũ

8 Người ta bảo phàm những gì đã cũ thướng đáng quý và đáng nhớ hơn…

Nhưng nhiều khi, cũng đáng sợ nữa!

Bạn cũ chẳng hạn,

Có buồn không khi một ngày những người bạn, sau những ngày xa tháng cách, chợt gọi nhau bằng hai tiếng “bạn cũ”.


Chương 9: Tiramisu Có Ngọt Không Em?

9 Một mình bên góc quán quen, anh tìm lại đúng chỗ ngồi ngày xưa và tự mỉm cười với bóng mình trên nền tường vàng vọt như thể đang đối diện với một dáng hình thân thương.


Chương 10: Đừng

10 Đừng chờ

em không về nữa đâu

dẫu con đường xưa vẫn níu chân mỗi lần lòng em nông nổi

dẫu anh hoài công thả từng giọt mưa về trời như một lời hối lỗi

thì,

giữa chúng ta vẫn là những nghi hoặc khó nguôi vơi

Đừng chờ

và đừng nhắc nữa, chuyện xư...


Chương 11: Nỗi Ám Ảnh Mang Tên Tháng Bảy

11 Sài Gòn những chiều tháng Bảy, mưa trắng trời trắng đất, cứ rả rích như thể một cái cớ nhắc nhở để anh mơ hồ với tay qua khỏi màn mưa – níu về kỷ niệm…

Anh có một nỗi ám ảnh mang tên tháng Bảy – mà chắc là em hiểu vì sao.


Chương 12: Những Cuộc Tình Lãng Nhất

12 Là Lãng đãng, Lãng mạn, Lãng xẹt hay phải cần Lãng quên? Tùy em chọn tên cho chuyện của hai đứa mình.

I.

Một buổi hẹn của hai đứa có thể kéo dài từ lúc Mặt trời nhá nhem đến khi Mặt trăng đã ngủ quên trên cao và trải dài từ phía Đông sang phía Tây thành phố.


Chương 13: Em Có Dám Bới Tung Thế Gian Này Vì Ký Ức Về Anh?

13 Kỷ niệm là một thứ cực kỳ mâu thuẫn và vô hạn kỳ. Nó có thể khiến người ta sống ở hiện tại hạnh phúc hơn, hoặc là lay lắt hơn, mà không bao giờ “quá date” để chúng ta được quyền lựa chọn giữ lại hay quên đi…

Thế nên người cũ – chuyện xưa bao giờ cũng là vấn đề muôn thuở!

Nhớ và Quên một người nằm ngoài mọi quy luật của ký ức.


Chương 14: Cuộc Sống Mới Rồi Người Có Thấy Vui…?

14 Hẳn là vui, vì người vẫn đang mải miết bên những nụ cười chóng vánh ồn ào – nơi khuất lấp những tiếng thở dài đã bị quá khứ bỏ lại phía sau. Đôi khi bước cạnh cuộc đời nhau, nhìn thấy nhau và bất giác, thảng hoặc lạ mặt chẳng nhận nổi quen nhau… Lạnh lòng, chẳng biết nên cười hay nên đau.


Chương 15: Tiếng Thở Dài Cho Nhau

15 “Dành lại cho riêng nhau chút thôi

Dẫu chỉ là những tiếng thở dài…”

Dường như giữa chúng ta là những khoảng cách không lời

Chỉ có tiếng thở dài làm cầu nối những nhịp lòng hẫng hụt

Bước hoài không qua hết chông chênh của một đời ngác ngơ đi tìm thứ gọi là hạnh phúc

Chỉ có đôi tay mình tự bầu bạn mỗi lần gục mặt khóc rưng tưng

Ta đã bao lần nhìn nhau và mỉm cười gọi “người dưng”

Dặn mình chẳng là gì của nhau để bất chấp tình thương này có cần phải xứng đáng?

Mặc cả với những bất an và đánh đổi bằng thứ niềm vui lưng chừng có kỳ hạn

Nắm lấy tay người, ta tự bằng lòng với vừa đủ bình yên.


Chương 16: Nỗi Buồn Để Dành

16 Đó là một ngày hè đầy nắng.

Nắng tràn xuống lan khắp từng hẻm phố ngõ ngách, không chừa một kẻ hở nào cho một tí bóng râm. Đã bảo “chạy trời không khỏi nắng” thì đố có sai.


Chương 17: Thế Là…

17 Thế là chia tay. Bình lặng và dửng dưng như hai người lạ bước vội qua nhau trong một chiều nắng tắt. Anh đi về những khoảng trời huyên náo không em, và em – gói ghém tất thảy kỷ niệm để khép lại sau lưng một khoảng nhớ không êm đềm.


Chương 18: Phế Phẩm Ký Ức

18 Dường như con người ta có một sở thích lạ đời là luôn say mê trước những thứ phế phẩm ôi thiu của Tự nhiên.

Rượu vang chẳng hạn. Thứ nước sóng sánh hơi men mà chúng ta lịch lãm mời nhau trên bàn tiệc, thực chất chỉ là nước ép nho dập nát được chưng cất cả chục năm trời, ám biết bao bụi thời gian và ủ trong những thùng gỗ tàn cây mục.


Chương 19: Điểm Dối Lừa

19 Thật ra tình cảm, đôi khi, chỉ là chuyện của một người. Người còn lại chỉ là thói quen.

Thế nên mới có chuyện yêu thương từ xưa đến giờ chỉ quẩn quanh trong cái vòng tròn cảm xúc từ đắm say sang tẻ nhạt rồi đổi thay và buông tay.


Chương 20: Ở Lưng Chừng Hạnh Phúc

20 “Sài Gòn giấu anh kỹ quá, để đến khi em tìm ra, anh đã thuộc về người ta mất rồi…” Em nhoẻn cười và nói bâng quơ, như cách em vẫn thường tỏ vẻ bông đùa để che đi những nỗi buồn vô cớ.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Everyday, Average Jones

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 16


Trẻ Và Vụng Về

Thể loại: Tiểu Thuyết, Đô Thị

Số chương: 92


Marriage: To Claim His Twins

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 12


Mùa Hè

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 18


Vợ Người Du Hành Thời Gian

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 25


The Tears Of Love

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 8


Không Có Gì Mãi Mãi

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 35




The Many Sins Of Lord Cameron

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 28