1 “Emerson Watts” – đang mơ màng thì bị thầy Greer môn “Kỹ năng nói trước công chúng” làm cho giật bắn, mình choàng tỉnh khỏi cơn gà gật cố hữu hằng sáng.
2 Cứ ngỡ rằng ngày cuối tuần mình tìm được hai chữ bình yên, khỏi thế giới của những người như Whitney Robertson.
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Bởi em gái mình đang biến thành một bản sao của Whitney.
3 Frida đã đúng một điều: Gabriel Luna là một ca sỹ kiêm nhạc sỹ tuyệt vời!
Và, công nhận, anh ta cũng siêu dễ thương nữa. Không kiểu giả tạo như mấy anh ca sỹ thần tượng mà Frida và đám bạn vẫn thường xuyên ríu rít mỗi khi xem chương trình TRL trên TV.
4 Tiếp sau đó, tất cả những ý thức được là những hình ảnh chắp vá không ngừng ùa về trong tâm trí mình.
Có điều nó không rõ nét, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.
5 “Ôi em tỉnh rồi à?” – anh chàng đó reo lên mừng rỡ khi thấy mình mở mắt.
Nụ cười của người ấy khiến mình như muốn bay lên chín tầng mây – cảm giác được lên tới bàn 60 của trò Journeyquest chắc cũng chỉ tuyệt vời đến thế này là cùng.
6 Lần tiếp theo mình thức giấc, trời đã tối mịt. Frida đang cúi xuống dòm vào mặt mình, như thể đang nhìn một sinh vật lạ không bằng.
Vừa thấy mình mở mắt, nó hoảng hồn nhảy bắn ra xa cả mét, hai mắt mở to đầy sợ hãi.
7 “Có. . . có chuyện gì đấy ạ?”
Mình lắp bắp hỏi chú bác sĩ và cô y tá trong bộ đồ phòng mổ, đeo khẩu trang kín mít bất chợt xuất hiện giữa đêm khuya lay mình dậy và chuyển mình ra cái cáng của bệnh viện.
8 Gớm, ai mà chẳng hét lên như vậy khi thấy khuôn mặt trong gương của mình là gương mặt của một ai đó khác.
Mà lại không phải là một khuôn mặt bình thường.
9 Nhưng mình không thấy khó chịu một tẹo nào cả. Bởi thay vì bị tấn công bởi cặp đôi trong hội N. T. V. N. T đeo mặt nạ bác sĩ, kẻ tấn công mình lần này là một cô cún cao chưa đầy 18 phân, nặng chưa tới 3 kí.
10 “Không” – mình lắc đầu ngầy quậy – “Không thể có chuyện đó!”.
Ánh mắt Brandon nhìn mình đầy thông cảm.
“Anh chỉ nói những gì anh đọc được. Bố anh đã rất không hài lòng vì sự cố ngày hôm đó.
11 Tiếng chuông báo thức làm mình tỉnh giấc.
Mới đầu mình còn không định vị được cái tiếng đó phát ra từ đâu cơ. Bởi vì trong một phút, mình vẫn cứ ngỡ đang nằm trong phòng ngủ ở nhà.
12 Mình đã sống ở thành phố Manhattan này suốt 17 năm qua.
Mình đã từng đi ăn dim sum ở khu phố Tàu và bánh pizza ở quán Little Italy. Mình từng leo lên nóc tòa nhà Empire State và tượng Nữ thần tự do.
13 “Cháu cần phải hiểu” – bác Holcombe đi vòng ra sau chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, tay cầm cốc cà phê – “chúng ta cần phải làm như vậy để cứu mạng cháu, Emerson ạ”.
14 Mình đã quay trở lại với cái phòng bệnh cũ – căn phòng duy nhất ở khu A của khoa Thần kinh và Ngoại thần kinh – và bộ đồ bệnh viện cũ của mình. Bác sỹ Holcombe và êkíp muốn làm thêm một số xét nghiệm.
15 Ngay chiều hôm sau, một bản thông cáo báo chí đã được đưa ra.
Tất nhiên, mình không thể lên Google News để đọc nó bởi vì chẳng ai buồn mang máy tính vào cho mình.
16 Trước khi mình kịp làm quen với cuộc sống trong bệnh viện thì nh quyết định cho ra viện từ bác Holcombe.
Cũng không có gì quá ngạc nhiên về chuyện mình được cho ra viện sớm như thế bởi họ đã làm mọi xét nghiệm cần thiết và thật bất ngờ… mình qua tất.
17 Nhưng mình đã không có cơ hội để nói những điều mình muốn nói với ông Stark.
Bởi vì ngay khi vừa bước chân ra khỏi thang máy vào văn phòng trụ sở chính của tập đoàn Stark, mình lập tức bị bao vây bởi một nhóm thợ trang điểm, thợ làm tóc và trợ lý phục trang… Chị Kelly giật lấy con Cosabella trên tay mình và hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận trong khi mình làm việc.
18 Phải gần hai tiếng sau anh Raul mới tạm hài lòng với đống ảnh hổ lốn chụp được. Mình đã phải đổi không biết bao nhiêu là tư thế khác nhau, một vài bức còn lại giả vờ như đang cắn vào quả táo chín mọng.
19 Bọn mình đã tới vũ trường có tên là Cave để ăn mừng. Nó có tên là Cave (Hang động) bởi vì cách đây hơn một thế kỷ, chính quyền thành phố New York dự định xây một tuyến tàu điện ngầm xuyên qua chỗ này nhưng do thiếu kinh phí nên dự án này đã bị hoãn vô thời hạn.
20 Sáng hôm sau, ngay khi xe taxi chở mình tới trường dừng lại, mình đã thấy một đám “Thây ma biết đi”, đồng phục ngay ngắn, đang đứng dựa lưng vào tường, thoăn thoắt nhắn tin cho nhau.