1 Cái chai được thả qua mạn thuyền vào một đêm mùa hè oi nóng, vài giờ trước khi trận mưa bắt đầu trút xuống. Giống như tất cả những cái chai khác, nó mỏng manh và sẽ vỡ nếu bị thả cách mặt đất vài mét.
2 “Cô khóc đấy à?” Deanna hỏi khi Theresa vừa bước lên hiên sau nhà, tay cầm cả cái chai lẫn lá thư. Trong lúc bối rối cô đã quên vứt cái chai đi.
Cảm thấy xấu hổ, Theresa quệt mắt trong lúc Deanna đặt tờ báo xuống và đứng dậy.
3 Vào thứ Bảy, tám ngày sau khi tới đó, Theresa trở lại Boston.
Cô vừa mở cửa căn hộ, Harvey đã lao ra từ phòng ngủ phía sau. Nó dụi dụi vào chân cô, kêu ư ử, Theresa bế nó lên, đưa tới chỗ tủ lạnh.
4 Cái ngày phát hiện ra lá thư thứ ba, đương nhiên cô không hề ngờ rằng sẽ có điều gì đó bất thường. Đó là một ngày giữa hè đặc trưng ở Boston – nóng, ẩm, với những tin tức thường xuyên đi kèm kiểu thời tiết như vậy – mấy vụ tấn công do căng thẳng trầm trọng và hai vụ giết người vào đầu buổi chiều do những kẻ đã đi quá xa.
5 Theresa thức giấc sớm theo thói quen, cô ra khỏi giường để nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời Bắc Carolina đang trút xuống những sắc màu lăng kính vàng rực xuyên qua màn sương buổi sớm, cô bèn trượt mở cánh cửa ra ban công để làm căn phòng trong lành.
6 Đồng hồ chạy qua giờ ăn tối và nhích dần đến bảy giờ, nhưng với Garrett Blake, thời gian đã ngừng lại từ ba năm trước, khi Catherine bước ra phố và bị một ông già mất lái đâm chết, chuyện ấy đã thay đổi cuộc sống của hai gia đình vốn chẳng liên quan gì đến nhau mãi mãi.
7 “Rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra?”
Jeb Blake ngả người qua tách cà phê của ông, nói bằng cái giọng rin rít. Gần bảy mươi, ông gầy và cao - gần như gầy quắt - gương mặt chằng chịt nếp nhăn.
8 Theresa dành cả buổi chiều còn lại để khám phá thị trấn trong lúc Garrett làm việc ở cửa hàng. Không biết rõ Wilmington, cô bèn hỏi đường tới khu phố cổ và dành vài giờ đồng hồ ngắm nghía các cửa hàng.
9 “Con bảo sao, hôm nay con không thể ăn trưa với bố được à? Chúng ta vẫn làm vậy suốt mấy năm nay rồi còn gì – sao lại quên được?”
“Con không quên, bố à, chỉ là hôm nay con không thể.
10 Sáng sớm hôm sau, Theresa đang ngủ ngon lành thì tiếng chuông điện thoại kêu chói tai làm cô thức giấc. Lần tìm điện thoại, cô nhận ra giọng Garrett ngay.
11 Bốn ngày sau khi Theresa đi khỏi Wilmington, Garrett có một giấc mơ nữa, chỉ có điều lần này là về Catherine. Trong giấc mơ, họ ở trên đồng cỏ xanh rì được chắn bởi một vách đá trông ra biển.
12 Không biết phải đi đâu, sau khi rời nhà Theresa, Garrett bắt taxi đến sân bay. Không may là chẳng còn chuyến bay nào cả, và rốt cuộc anh phải ở lại nhà đón khách suốt thời gian còn lại của buổi đêm, vẫn tức giận và không thể ngủ nổi.
13 Năm sau, mùa đông đến sớm. Ngồi trên bờ biển gần nơi lần đầu tiên cô phát hiện ra cái chai, Theresa nhận ra rằng những cơn gió biển lạnh giá đã trở nên mạnh hơn kể từ khi cô tới sáng hôm đó.