1 1817 Luân Đôn Những ngón tay đang cầm chai rượu brandy thon dài và mảnh dẻ. Selena Eddington luôn tự mãn về đôi bàn tay mình. Cô khoe chúng ra bất cứ khi nào có cơ hội, và cơ hội đó đang đến.
2 Lâu đài Malory trên quảng trường Grosvenor sáng bừng lên, và hầu hết những người cư ngụ đang ở trong phòng ngủ của họ, chuẩn bị cho buổi vũ hội của Công tước và phu nhân Shepford.
3 -"Nhưng cháu đang nói rất nghiêm túc đấy, Tony!" Reggie phàn nàn khi cô theo dõi anh đang khoan thai đi ngang phòng khách của mình. -"Làm sau chú có thể nghi ngờ cháu được cơ chứ? Đây là chuyện hết sức khẩn cấp, Tony" Anh là người chúduy nhất cô trong nhà cô có thể chỉ gọiđơn giản bằng tên Thánh.
4 Percival Alden kêu lên đắc thắng khi anh ta ghìm cương ngựa ở đoạn cuối Green Park, bên lề Piccadilly. "Cậu nợ tôi hai mươi bảng đấy, Nick!" anh ta nói qua vai khi Tử tước đột ngột tới sau lưng anh trên con ngựa hồng của mình.
5 Reggie không hề hoảng sợ. Cô đã nghe lọt tai đủ để hiểu kẻ bắt cóc cô là một nhà quý tộc. Anh ta nghĩ rằng người đánh xe sẽ nhận ra anh ta ngay , cho nên chắc chắn là anh ta không có ý làm tổn hại cô.
6 "Tôi lấy làm tiếc là cô đã bỏ lỡ buổi khiêu vũ. " Nicholas dừng xe lại cách ngôi nhà của Anthony Malory vài căn khác. Đôi mắt anh âu yếm khuôn mặt Reggie.
7 Reggie ngồi bên bàn trang điểm, ngắm nhìn mơ màng vào vết bầm nhỏ trên cổ. Dấu "yêu" của Nicholas Eden đã để lại. Cô chạm vào nó, thật là may mắn cô đã không cởi áo choàng khi trở về nhà chú Tony vào tối qua.
8 "KHÔNG!" Anthony Malory nhìn lên khi cô cháu gái chạy vào phòng và mở to mắt nhìn khẩu súng ngắn anh đang lau trên bàn. Anh dành cho cô một cái nhìn nóng nảy trước khi quay lại kiểm tra vũ khí.
9 Đã hơn mười rưỡi đêm, và Nicholas đang ngồi trên cỗ xe ngựa của mình ngoài căn nhà của ngài Edward Malory ở quảng trường Grosvenor, anh đến trễ ba mươi phút so với giờ hẹn, nhưng anh tỏ ra không hề muốn rời khỏi cái xe ngựa của mình.
10 "Cháu không thể chịu đựng nó, bác Meg, cháu không thể!" Reggie kêu lên, nỗi lo âu đang lấn át cô. Người hầu gái tảng lờ tiếng hét đó, như bà đã lờ đi những điều khác.
11 "Thế là cậu tới đưa vợ chưa cưới đến Vườn Vauxhall đấy hả? Lại còn đến buổi hòa nhạc nựa chứ? Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy cậu tham dự một buổi hòa nhạc chết tiệt, chưa kể lúc ban ngày nữa chứ!" Derek Malory đang khoái trá vô cùng, và cái vẻ ghê tởm thuần khiết trên mặt Nicholas Eden thật hoàn hảo.
12 "Tôi rất tiếc đã bắt ngài chờ đợi, đức ngài. " Nicholas quay qua nơi phát ra âm thanh đó. Một cơn choáng váng ngập tràn trong anh. Anh đã quên mất cô thực sự mê hồn đến mức nào.
13 "BÁC JASON!" Reggie nhào vào vòng tay rộng mở của bác mình, mừng điên lên khi gặp lại ông. Jason Malory, Hầu tước Haverston thứ ba, là một người đàn ông cao to, cũng như tất cả các chú bác khác của cô cũng vậy.
14 Bữa tiệc đính hôn, do Edward và Charlotte Malory tổ chức, là một thành công tuyệt đối. Toàn bộ gia đình và tất cả những người bạn thân đều có mặt. Thậm chí bà vợ của Jason cũng đã bị thuyết phục rời khỏi thời gian nghỉ dưỡng ở Bath để có mặt ở sự kiện đó.
15 "TẠI SAO nhỉ, ta đang tự hỏi, cậu lại chú ý đến giây phút mà con bé rời phòng tiệc với người khác ấy?" Nicholas quay ngoắt lại và bắt gặp ánh mắt của Anthony Malory.
16 Đầu giờ tối hôm đó, ngay sau khi Nicholas và Regina tới nhà quý bà Hargreaves thuộc khu West End, một gã thấp nhỏ, chắc nịch tên là Timothy Pye đã vẫy một cỗ xe thuê và đưa cho người đánh xe địa chỉ một quán trọ gần khu cảng.
17 Vẫn bị nung đốt trong cái nóng ban ngày, giờ mặt đất hoàn toàn ấm dưới má anh. Hay có khi vì anh ta đã nằm đó hàng giờ rồi nên hơi nóng cơ thể anh đã làm ấm mặt đất, anh cũng chẳng biết.
18 Cuối cùng thì mấy người viên chức và ông bác sĩ nối đuôi nhau rời căn phòng, và người hầu của Nicholas, Harris, đóng cửa lại. Nicholas tự cho phép mình mỉm cười, nhưng cử động trở nên nhăn nhó khi vết cắt trên môi anh bị giãn ra.
19 "Ah, đừng khóc nữa mà cháu yêu," Meg năn nỉ. "Các chị em họ của cháu sẽ lên đây ngay đấy, để giúp cháu mặc đồ. Mà cháu thì không muốn họ thấy mình thế này chứ?" "Cháu không ngừng được," Reggie thút thít đau khổ.
20 Reggie chăm chú nhìn qua khung cửa sổ của cỗ xe, nhưng tất cả những gì cô có thể trông thấy là những biểu hiện của chính mình. Cô ửng đỏ khi bụng kêu rền rĩ bởi cơn đói nhưng cô không nhìn Nicholas để xem anh có nghe thấy không.