21 Anh vốn dĩ chẳng thuộc về một nơi nào nhất định, cứ lang bạt đến khi mỏi gối thì dừng chân và binh minh chưa kịp ngáy ngủ thức dậy là anh lại tiếp tục hành trình không đoạn kết của mình.
22 Sáng nay, chuông báo cháy ở văn phòng lại một lần nữa inh ỏi reo lên. Nói “một lần nữa” là vì mới hồi tuần trước, cũng chuông reo, cũng náo động, cũng thiên hạ mấy chục tầng lầu rần rần kéo ra thang bộ chạy tháo thân thoát hiểm.
23 Ngồi phiếm chuyện với vài đứa bạn cùng chung “Hội độc thân nhưng bắt đầu sốt ruột”, câu hỏi được đưa ra lạm bàn nhiều nhất là: Phải chăng chúng ta nói quá nhiều, nên không ai dám yêu?
Ngôn ngữ là nguồn gốc của mọi sự ngộ nhận.
24 Anh đang có những điều hạnh phúc nhất
Mà một thời tôi từng rất nâng niu
Kỷ niệm xưa dù ghi khắc bao nhiêu
Cũng nhạt dần chờ anh thay khác lại.
Xưa một lần anh tin vào mãi mãi
Tin vào người mà tôi-đã-từng-yêu
Dẫu tình thương có san sẻ ít nhiều
Ghen làm gì với một ngày quá cũ…?
Miền ký ức giờ yên lành ngoan ngủ
Tôi đâu dám trở về lay tỉnh những xôn xao
Nỗi nhớ đôi khi vẫn chạnh thức cồn cào
Nhưng cố giấu để chóng thành xa lạ
Người ấy và tôi đã rẽ về hai ngã
Có anh đi cùng, chắc sẽ ấm áp hơn
Người ấy của tôi sợ lắm những cô đơn
Nhớ nắm tay người đi đến cuối con đường,
anh hứa với tôi nhé!
Rồi sẽ đến ngày cả ba không còn trẻ
Tình cờ gặp lại khi tất cả đã nguôi ngoai
Anh sẽ thấy mình vẫn mãi là bờ vai
Còn tôi chỉ là niềm xót xa lẩn khuất
Đừng tự nghi hoặc tình yêu nào là duy nhất
Đừng nên cân đong hạnh phúc sau-trước được mất gì
Bởi luôn có số phận buộc người đến trước phải ra đi
Để người sau kịp đến khi hạnh phúc riêng dành cho một-thời-khắc-xứng-đáng.
25 Tôi có một cô bạn. Cô yêu một người suốt những năm cấp hai học chung trường làng, đến những năm cấp 3 người thành thị kẻ quê xa, rồi đến cả những năm đại học người phương Tây kẻ ở lại… Tôi nhiều lần há hốc mồm khi thấy những cuộc điện thoại từ xa kể lể với nhau những vụn vặt đời thường của hai người – hạnh phúc đến ganh tị! Họ khắng khít và kiên trì với tình yêu xa mặt nhưng chưa hề cách lòng của mình suốt gần tám năm trời.
26 Hiện Tại xúng xính trong chiếc áo mới, xinh đẹp, và lộng lẫy nữa, nhưng dường như nó vẫn chẳng hài lòng. Một dinh thự mang tên Hạnh phúc, những rèm hoa chiếu ngọc chạm khắc Giàu sang, tất cả đều hiển hiện cái nhãn mác của cuộc sống yên bình.
27 Ít khi nào tôi vào các quán bar mà người ta rỉ tai nhau địa chỉ kèm theo cái nháy mắt đầy ngụ ý. Đơn giản vì họ đến đó để thỏa mãn nhu cầu bản năng nhiều hơn là rượu chè, khói thuốc hay nhạc nhẽo ầm ì.
28 Đã thành thói quen, mỗi sáng vừa lơ mơ thức giấc, việc đầu tiên anh làm là quờ quạng tìm điện thoại đâu đó xung quanh. Dẫu đã từ lâu, hành động ấy chỉ mang tính thông lệ, bởi anh biết chắc chẳng có cuộc gọi nhỡ nào giữa đêm hay tin nhắn sáng sớm gửi đến mình.
29 Sài Gòn trở chứng cảm lạnh, sụt sùi âm u suốt mấy ngày nay. Ngước lên nhìn trời, chỉ thấy một màu tro. Không hẳn là ảm đạm, nhưng cũng chẳng mấy gì hay ho.
30 Dù chỉ một thoáng vội, cũng đủ để nỗi buồn về lại thật đầy trong nhau…
Ánh mắt – có lẽ là điều còn lại sau cùng và nguyên vẹn nhất, kể từ lúc chúng ta tất bật bước về những hướng ngược chiều nhau, thả trôi mình trong dòng chảy xốn xang của thời gian.
31 Khi những con đường không thể dẫn anh về với ngày xưa – nơi anh và em đã một lần vô tình bước chân qua khỏi nỗi nhớ
Khi anh trở về tìm lại bàn tay không còn nắm thật chặt tay anh nữa,
chỉ còn nghe đâu đó trong gió tiếng cười như hời hợt của em.
32 Những ngày cuối năm,
Sài Gòn rùng mình hóa thành Đà Lạt, nỗi nhớ rùng mình hóa thành những hạt mưa, anh rùng mình gọi về những ngày rất gần mà bất giác đã trở thành xưa.
33 Chỉ trong hai mươi bốn giờ mà bản thân tự gây thương tích cho mình đến ba lần. Một vết xước dài trên tay phải vì trong lúc mê ngủ quờ quạng va trúng kệ sách kế bên.
34 Trong điện thoại tôi có một số được lưu thành “Người tình chung thủy mãn đời”. Đó là tổng đài tin nhắn của mạng di động đang dùng.
Lý do rất đơn giản là vì bất kể ngày đêm mưa nắng, bất kể tôi đang ngủ say sưa hay chạy xe tất tả ngoài đường, thì tổng đài vẫn luôn nhiệt tình gửi tin nhắn một cách kiên tâm và cần mẫn.
35 20 tháng Chạp
Bản thân ít khi nào để ý đến lịch của mặt trăng bởi chẳng bao giờ đủ ngoan để ăn chay ngày Rằm hay đi chùa mùng một… Nhưng những ngày này, thì luôn phải lầm nhầm trong đầu: À đã là tháng Chạp!
Sáng nay Trời gom nước mắt, khóc một lần cuối cùng để nhẹ lòng đón mùa mới sang.
36 Anh luôn là thế, đến từ rất sớm và kiên nhẫn đợi em nơi góc quán quen, cạnh ô cửa sổ dây trường xuân leo kín. Nhắn một dòng tin vỏn vẹn “Anh đến rồi, em đâu?” xong thả mình lơ đãng theo tiếng mưa sớm xao xác hiên ngoài.
37 Về lại thành phố ngay đúng lúc mặt trời đang trôi dần về phía nửa bên kia của địa cầu, tự nhiên thấy mình cũng lửng lơ trôi giữa hai mảng sáng – tối, giữa đôi bờ nhớ - quên, giữa yêu thương và buông bỏ….
38 Chỉ là những cảm xúc được góp nhặt sau một-vài-lần yêu, những tản văn-tùy bút được tôi viết như một cách cất giữ những điều xưa cũ của một thời non trẻ.
39 Đó là hơi thở của cảm xúc, nhưng là những cảm xúc có lý trí, có một chút triết lý pha lẫn những định lượng của không gian, thành ra tác giả chẳng cần gắng gượng để buộc ngôn từ vào cảm xúc, mà cứ để nó tự lên tiếng.