1 VÀO THỜI ĐÓ LUÔN LUÔN CÓ LỄ HỘI. Chỉ cần bước ra khỏi nhà, băng qua đường là có thể vui như điên. Tất cả mọi chuyện đều đẹp, nhất là về đêm, dù nhiều khi trở về nhà mệt phờ cả người thế mà người ta vẫn hy vọng sẽ có thêm một biến cố động trời gì nữa, chẳng hạn một đám cháy, trong nhà có đứa bé mới chào đời, hay bỗng nhiên đêm hóa sáng để mọi người lại đổ xô ra đường, tiếp tục đi, đi nữa, đi đến tận những bãi cỏ nằm phía sau đồi.
2 ÍT RA AI CŨNG BIẾT LÀ AMELIA có một cuộc sống khác. Anh trai của cô là thợ máy, nhưng những buổi tối mùa hè ấy, thỉnh thoảng cô mới xuất hiện trong nhóm, cười giỡn với tất cả nhưng chẳng thân mật với ai, có lẽ bởi cô lớn hơn họ, năm nay đã 19 hay 20 tuổi.
3 SAU LẦN ẤY, Amelia thường đến thăm để rủ bạn đi chơi nói chuyện. Cô bước vào phòng, nói oang oang, bất chấp Severino đang ngủ. Buổi chiều lúc Rosa đến gọi Ginia, cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng để đi phố.
4 SÁNG HÔM SAU hai người cùng quay lại xưởng vẽ. Lần này Amelia ngồi mẫu. - Liệu hồn nhé - Amelia nói - không được chiếm công việc của tao! Lão quái đó biết mày chỉ bằng lòng với một que kem mà còn là lính mới nên sẽ lợi dụng.
5 - TAO ĐẾN THĂM MÀY ĐÂY! - Amelia nói. Ginia không trả lời ngay. - Mày còn giận hả? Thôi quên đi! Thằng anh mày có nhà không? - Ảnh vừa mới đi ra ngoài.
6 HỌ CHIA TAY NHAU TRƯỚC CỔNG, khi trời vừa tạnh mưa. Ginia vẫn còn nhìn thấy căn phòng bẩn thỉu và ẩm ướt có bóng đèn trần chiếu sáng như ngọn đèn đường.
7 - RODRIGUES CÓ THỂ CHẾT vì ý muốn có được mày ngồi mẫu cho hắn - Ginia nói khi họ trở về nhà. - Sao mày biết? - Bộ mày không thấy hắn cứ quanh quẩn và nhìn trộm đùi của mày sao? - Thì cứ để cho hắn nhìn! - Amelia nói.
8 CỬA MỞ NÊN CÔ NHÌN THẤY một khoảng trời xuyên qua cửa sổ. Giọng của Rodrigues rất lớn và quả quyết. Ginia bước qua cửa và trông thấy Guido đứng tựa vào bàn lắng nghe.
9 TRƯA HÔM SAU, Amelia đến tìm Ginia ở nhà, nhưng lúc đó có Severino cùng ăn cơm nên hai người chỉ nói chuyện mưa nắng. Mãi đến khi bước ra đường Amelia mới nói là sáng đó cô có gặp một nữ họa sĩ.
10 TẤT CẢ BỐN NGƯỜI đều bước ra khỏi nhà mà không ai nói gì. Guido và Rodrigues tiễn họ đến trạm xe điện. Guido đội cái mũ bê rê phủ mắt trông chẳng giống anh tí nào nhưng anh ta siết chặt tay cô trong hai bàn tay mình và nói: “Em Ginetta yêu dấu”.
11 HỌ TIẾP TỤC ĐI. Ginia cười nhưng hơi hoảng dưới ánh mắt của Amelia. - Mày chùi son môi đi - Amelia nói, giọng tỉnh bơ. Ginia không dừng bước nhưng cô soi mình trong tấm kiếng của các cửa hàng cho đến ngọn đèn đường kế tiếp, cô không dám dừng lại, chỉ nhìn đôi mắt mình và sửa lại mái tóc.
12 KHI GẶP GUIDO lần cuối cùng, buổi tối trước khi anh đi, Ginia cảm thấy làm tình kiểu như anh thích là một điều tuyệt vời, cô ngây ngất khi Guido vén màn để nhìn rõ mặt mình và cô đã giữ tay anh lại.
13 - MÀY CÓ BIẾT bệnh đó ra sao không? Ginia không đáp nhưng khẽ gật đầu. - Còn tao thì không biết gì cả. - Ai cho mày biết vậy? - Mày không nghe giọng nói của tao sao? - Amelia khó nhọc nói như đang bị ai bóp cổ.
14 BUỔI TỐI, RODRIGUES cũng đi đến quán cà phê và ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, về phía Ginia. - Giọng của em sao rồi? - Anh hỏi, không nghiêm trang nhưng cũng chẳng mỉm cười.
15 GUIDO RA MỞ CỬA, anh cười và từ cuối phòng còn có giọng một cô gái: “Ai vậy anh?”. Guido chìa tay rồi mời cô vào nhà. Dưới ánh sáng lờ mờ, gần chiếc màn có một cô gái đang mặc áo mưa.
16 GINIA HỎI CÓ LÀM PHIỀN GÌ KHÔNG. Guido ném cho cô một cái nhìn khôi hài làm cô bối rối. Cạnh lò sưởi có một đống củi. Trong khi Amelia đến ngồi lên sô pha, nói tỉnh bơ là trong nhà lạnh quá.
17 GINIA MỈM CƯỜI, CHĂM CHĂM nhìn ngọn lửa. Nhưng cô cảm giác một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nghe tiếng bước chân nhè nhẹ của Amelia rồi nhìn thấy bạn xuất hiện cạnh Guido, gần bên cửa sổ và đang sửa lại thắt lưng.