1 Đại tá Harrison đọc lại lá thư lần thứ hai, rồi ngả người ra sau ghế và mỉm cười. Sự đáp lại lời nguyện cầu, ông ta nghĩ. Đó là cách duy nhất để diễn tả lá thư.
2 Maddie kéo bức ảnh của cô em gái nhỏ của cô khỏi rương và ngắm nó. Cô đã quá mải mê, tới nỗi không nghe thấy tiếng Edith bước vào căn lều. “Chị sẽ không bắt đầu khóc lên đấy chứ, phải không?” Edith nói khi cô trải tấm ra giường lên cái tấm ván cứng cáp hiện là giường của Maddie.
3 Maddie liếc nhìn lên ánh mặt trời xuyên qua những tán cây để xác định phương hướng, sau đó ngả người về phía trước vỗ nhẹ lên cổ con ngựa của cô. Thật không dễ dàng gì cách xa khỏi Frank và Sam, nhưng cô đã làm được.
4 Hàng tiếng đồng hồ sau đó Maddie một mình ở trong căn lều của cô và rốt cuộc cô cũng có thể cho phép bản thân thả mình trong sự sợ hãi. Gã đàn ông cô buộc phải gặp thật kinh khiếp.
5 “Được rồi,” 'Ring nói với Toby. “Ông hiểu hết mấy thứ cháu nói với ông rồi chứ? Nhớ hết rồi chứ?” Họ đang ở trong một chiếc lều cắm tại phía sau của một bức tường gỗ to bự ngày nào đó sẽ trở thành một khách sạn, nhưng tối nay nó sẽ là khán đài cho buổi ca hát của Maddie.
6 Buổi biểu diễn thứ hai của Maddie không cần tới màn ra mắt để làm cho những người thợ mỏ lắng nghe cô nữa, bởi lẽ tiếng lành từ buổi biểu diễn đầu tiên của cô đã đồn xa đến tận ngọn núi và những người đàn ông đã đi từ những khu trại ở khắp nơi tới nghe cô hát.
7 Tại trại những người khác đều đang chờ đợi, nhưng chỉ có Toby là biểu lộ ra nỗi lo lắng trước sự vắng mặt của họ. Maddie cho phép Sam đỡ cô xuống ngựa, và đại úy xoay ngựa đi về nơi mà anh đang tạm dừng chân, trên một gò cao trông xuống khu cắm trại.
8 Khi Maddie tỉnh giấc sáng hôm sau, cô biết có chuyện gì đó sai trái đã xảy ra. Đầu tiên cô không chắc nó là chuyện gì, nhưng rồi cô nhớ lại đầy sinh động sự ngượng nghịu của cô trước mặt Đại úy Montgomery.
9 Trong khi Maddie đang được khiên trên vai của những người đàn ông, cô ráng nín thở vì cuộc sống tươi đẹp. Cô có thể ngửi thấy mùi hôi thối của rượu uýt-ky trộn lẫn với mùi cơ thể không được tắm rửa bốc lên từ bọn họ.
10 Maddie đi dọc theo khu định cư còn hơn cả dễ dàng. Sau buổi trình diễn của cô, cô cảm thấy chắc chắn rằng bất kể người đàn ông nào cô gặp đều sẽ biết cô là ai và sẽ có một quan điểm không đúng về cô.
11 Cô giữ mặt anh tựa lên cổ mình trong một lúc. Vậy ra, đây chính là Đại úy Montgomery hoàn hảo, điềm tĩnh. Đây chính là người đàn ông dường như biết làm mọi thứ.
12 Maddie chưa bao giờ rối trí đến như vậy. Cô đã luôn biết mình muốn làm gì với cuộc đời của mình và cô đã trù tính nó sao cho phù hợp, nhưng bây giờ, với người đàn ông này, cô không bao giờ biết trước được chuyện gì sẽ diễn ra.
13 Vào buổi sáng họ bắt đầu xuống núi, ăn sáng bằng một con thỏ khác, và Maddie cười trêu 'Ring khi than phiền về việc có thêm thỏ. “Đây là người đàn ông thà ăn lương khô hơn là rau củ và thịt tươi của tôi đấy ư?” cô châm chọc.
14 Ban đầu Maddie mỉm cười khi anh bắt đầu tha thiết hôn cơ thể cô, cúi người xuống cô, bàn tay anh trên thắt lưng cô, ép đôi chân trần của cô vào lớp vải len lông cừu thô ráp của quần anh, cái khóa dây nịt anh ngấn vào chiếc bụng mềm mại của cô, nhưng khi miệng anh siết lại trên ngực cô, cô ngưng cười.
15 Maddie đẩy Edith ra và đóng yên cho con ngựa của chính cô. Khi con vật trương bụng nó lên, Maddie đấm vào bao tử nó và kéo đai ngựa chặt lại. Trời còn lạnh trong ánh sáng buổi sớm ban mai, nhưng cô không cảm thấy lạnh.
16 Maddie đứng bên cạnh con ngựa của mình và nhìn ra bao quát phong cảnh tuyệt đẹp gần nhà ba cô và cảm thấy như muốn khóc. Nhưng cô không thể khóc-hay ít nhất cô sẽ không khóc.