1 CHƯƠNG 1 Tôi trở thành bạn thân của Luke vào một sáng thứ Sáu của tháng Sáu. Chính xác là chín giờ mười lăm phút sáng, và tôi biết đích xác thời gian là vì lúc ấy tôi nhìn đồng hồ.
2 CHƯƠNG 2 Trống ngực Elizabeth đập thình thịch trong khi cô đi đi lại lại trên hành lang lát gỗ thích, chân đã xỏ một đôi giày khác. Điện thoại kẹp chặt giữa tai và vai, tâm trí cô ngổn ngang suy nghĩ khi cô lắng nghe tiếng điện thoại reo trong tai.
3 CHƯƠNG 3 Luke thật tử tế vì hôm đó đã mời tôi ăn trưa. Khi nói pizza là món mình thích nhất, tôi cũng không nghĩ là sẽ được mời ở lại ăn. Nhưng làm sao bạn có thể nói không với món pizza vào ngày thứ Sáu chứ? Đó là lý do để ăn mừng đúp.
4 CHƯƠNG 5 Elizabeth biết ngay lúc đó cô đã mất trí rồi. Nó đã xảy ra với mẹ và em gái cô, và giờ tới lượt cô. Trong mấy ngày vừa qua, cô cảm thấy bất an đến không ngờ, như thể có ai đó đang theo dõi cô.
5 CHƯƠNG 7 Baile na gCroíthe đang vô cùng náo nhiệt khi Elizabeth lái xe qua cây cầu bằng đá xám vốn được coi như cửa ngõ của thị trấn. Hai chiếc xe buýt lớn chật ních khách du lịch đang cố chen nhau từng tí một trên con đường hẹp.
6 CHƯƠNG 9 "Poppy, cô gọi tôi à?" Một lúc sau trong ngày hôm đó, Elizabeth hỏi vọng ra từ dưới chồng thảm mẫu trên bàn. "Không, vẫn không," tiếng đáp uể oải, chán nản.
7 CHƯƠNG 11 Tiếng nước sôi tràn ra bếp đưa Elizabeth trở lại thực tại. Cô chạy vội qua phòng nhấc ấm ra khỏi bếp và giảm bớt nhiệt độ. Cô chọc thử thịt gà và rau đang nấu, tự hỏi đầu óc cô hôm nay lãng đãng đi đâu.
8 CHƯƠNG 13 Elizabeth đẩy nhẹ người về phía trước trên chiếc ghế xích đu trong vườn rau. Cô cầm một tách cà phê ấm, những ngón tay mảnh dẻ bao quanh chiếc tách màu đá vôi.
9 CHƯƠNG 15 Elizabeth nhấc hành lý ra khỏi cốp xe taxi và kéo vào khu vực ra máy bay của sân bay Farranfore. Cô thở phào nhẹ nhõm. Giờ đây cô thực sự cảm thấy mình đang về nhà.
10 CHƯƠNG 17 “Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi,” Poppy kêu ré lên sung sướng, nhảy múa xung quanh chiếc xe của Elizabeth. “Tôi muốn cám ơn Damien Hirst vì đã tạo cảm hứng cho tôi, Egon Schiele nữa,” cô lau một giọt lệ tưởng tượng trên mắt.
11 CHƯƠNG 19 Sau cái ngày tôi trao cho Elizabeth những vòng hoa cúc. . . và trái tim tôi, tôi biết thêm rất nhiều điều về cô ngoài những kế hoạch tối thứ Bảy của cô và mẹ cô.
12 CHƯƠNG 21 Elizabeth dõi mắt theo Ivan và Luke chạy vun vút quanh đám cỏ cao trên cánh đồng, nhảy lên ngụp xuống để bắt những hạt bồ công anh đang trôi trong không trung như những quả bóng bằng lông.
13 CHƯƠNG 23 Phải mất một lúc môi Ivan và Elizabeth mới rời nhau được, rồi sau đó, Elizabeth với đôi môi rạo rực vừa đi vừa nhảy tới văn phòng. Cô cảm giác như chỉ cần nhấc chân lên khỏi mặt đất là mình sẽ bay lơ lửng.
14 CHƯƠNG 25 “Có chuyện gì thế?” Một giọng nói vang lên từ cánh cửa hiên phía sau. Elizabeth đang ngồi ở bàn ăn, tay ôm đầu, yên lặng như mặt hồ Muckross trong ngày lặng gió.
15 CHƯƠNG 27 Elizabeth nhìn chằm chằm bức tường mỏng với lớp vữa khô bẩn thỉu. Cô đã bối rối mất một lúc rồi. Bức tường không nói lên điều gì với cô cả. Bây giờ là chín giờ sáng, trên công trường, và nơi đây đã đông nghịt người đội mũ bảo hộ lao động, mặc quần bò rộng, áo kẻ và đi ủng xây dựng.
16 CHƯƠNG 29 Ivan hoàn tất khâu trang trí cho chiếc bàn ăn tối, cắt một cành hoa vân anh dại và cắm vào chiếc lọ nhỏ đặt giữa bàn. Anh thắp một ngọn nến và ngắm ngọn lửa bị gió tạt, giống như con chó chạy quanh vườn nhưng vẫn không thoát khỏi sợi dây xích buộc vào cũi.
17 CHƯƠNG 31 Elizabeth ngồi ở chân cầu thang nhìn ra khu vườn trước nhà ngoài cửa sổ. Đồng hồ trên tường chỉ 6h50. Trước đây Ivan chưa bao giờ đến muộn và cô hy vọng anh không sao.
18 CHƯƠNG 33 “Chúng ta về nhà thôi,” Elizabeth nói, bật dậy khỏi chiếc ghế băng. “Tại sao?” “Vì trời sắp mưa rồi. ” Cô nhìn anh như thể anh có tới tận mười cái đầu, rồi do dự khi một giọt mưa nữa rơi xuống mặt.
19 CHƯƠNG 35 Elizabeth vượt qua bà Bracken lúc này đang đứng nhăn nhó và lộ rõ vẻ không hài lòng ở cửa ra vào cùng hai bà già nữa, cả ba đều cầm vải trong tay.
20 CHƯƠNG 37 Mưa rơi bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của Elizabeth ở Fuchsia Lane, đập lên cửa kính như những viên sỏi. Gió bắt đầu rung dây thanh âm dành cho đêm của nó và Elizabeth, vẫn cuộn mình trong giường, hồi tưởng lại cái ngày mẹ cô đã bỏ đi trong đêm mùa đông khuya khoắt để tìm mẹ.