41
Trì Uyên biết Giang Nguyên ở thành phố A có nhiều chuyện phải lo, cũng không giữ anh nữa, hai người xử lí công việc xong thì tiễn anh ra khỏi Zic.
Theo dự báo thời tiết, từ tuần trước, thành phố A đã chính thức vào đông.
42
Cố Thanh Y mím môi ngẩn ra, ngây người một lúc lâu mới mở miệng “. . Sao anh lại tới đây?”
Giang Nguyên mặc áo gió màu đen, bên trong là tây trang sẫm màu, hơn nửa người chìm trong bóng tối, nhưng ánh mắt lại cực kì sáng.
43
Giám đốc Phan gần đây thấy long thể mình thật bất an.
Tình huống cụ thể thì… không tiện nói ra khỏi miệng lắm.
Thế nhưng anh nghĩ, nhất định là do gần đây lo lắng nhiều quá, vì chuyện công ty của anh em tốt mà bận bịu, lại ăn mì ngủ sàn nhà, cho nên không cẩn thận bị tổn thương tinh lực đàn ông.
44
Đều là những hạng mục kiểm tra cơ thể thông thường, Phan Duy lấy số sớm cho nên cũng kịp giải quyết bữa trưa.
Đối diện bệnh viện có một cửa hàng miến gà lâu đời, Phan Duy ăn xong một bát lớn, ngồi ợ một cái, nghĩ nghĩ rồi quay lại bệnh viện.
45
Tầng ba có rất nhiều phòng, Phan Duy phải đi một vòng lớn mới thấy mục đích của mình nằm ở trong góc hành lang.
Nhìn quanh một chút, anh mới dựng cái cổ áo có đính bông sạch sẽ trắng trẻo lên, cúi đầu đi vào trong.
46 Đợi mọi người ăn uống no say, Giang Nguyên mới đứng dậy đi tính tiền, Cố Thanh Y đứng kiểm tra lại nhân số “Có cha mẹ chờ thì nhanh về đi, về đến nhà thì thông báo một tiếng trên nhóm lớp nhé.
47
Trường học tới gần cuối kỳ, Cố Thanh Y cũng bước vào giai đoạn bận rộn nhất.
Cũng giống như một ngày làm việc bình thường, sau khi lên lớp xong, cậu tranh thủ thời gian chạy tới cửa hàng nhỏ gần Khải Hành ăn lẩu với Lục Triếp.
48
Khả năng ngôn ngữ của La Hi không thể coi là tốt.
Từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cậu cảm thấy mình có thể nói đúng thứ tự tiếng Trung đã là giỏi lắm rồi.
49
Nhưng buồn, rõ ràng không chỉ có mỗi La Hi.
Cố Thanh Y nhìn Giang Nguyên vẫn xị mặt từ nãy tới giờ, bất đắc dĩ cười cười. Lúc xe đến ngã tư, thấy không thể đi ngay được, cậu mới thò tay chọc chọc mặt Giang Nguyên “Khó lắm mới về được một hôm, định cứ thế mà không để ý em hả?”
“Cậu ta mắng anh là cặn bã!” Giang Nguyên nhìn thẳng phía trước, thân thể cương cứng đã từ từ thả lỏng, dùng mặt cọ cọ tay Cố Thanh Y “Mẹ nó chứ, cặn bã!”
Nghĩ lại tức, nhưng thấy cũng đúng.
50
Giang Nguyên quấn cái khăn trên đầu trông rất buồn cười, vô tư khỏa thân bước ra đứng sau Cố Thanh Y, hưởng thụ sự phục vụ của cậu.
“Hai hôm nay không cạo râu sao?” Lúc lau tóc cho Giang Nguyên, tay Cố Thanh Y vô tình quyệt qua cằm đối phương, râu nhu nhú lên, chạm vào lòng bàn tay ngưa ngứa.
51
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt mẹ mình chuyển từ ngơ ngác sang tức giận.
Quả nhiên, bà đi dép lê bước tới trước mặt anh, trợn mắt nhướn mày, giơ cao cánh tay.
52
Từ ngày quay về từ thành phố A hôm ấy, Giang Nguyên lại lần nữa ở nhà làm một bà nội trợ, thỉnh thoảng kiêm luôn chức lập trình viên.
Sau khi giao lại công việc cho Linda và những quản lí cấp cao trong công ty, giao lại chuyện nhà Liễu Trí cho đoàn luật sư Thẩm Quyện giới thiệu, Giang Nguyên mỗi ngày đều vui vẻ ngồi ở nhà hầu hạ Cố Thanh Y.
53
Tiễn La Hi đi, Giang Nguyên ngồi trong quán cafe nhìn dòng người đang tấp nập ngoài kia, ôm cốc cafe còn ấm nóng, khe khẽ thở dài.
Anh cùng Cố Thanh Y, đã mười hai năm rồi.
54
Buổi tổng kết hôm sau kết thúc vô cùng thành công.
Lúc Lục Triếp lên bục phát biểu, còn thiếu chút nữa là vấp chân ngã sấp xuống sàn, khiến mọi người cười ầm lên.
55 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai năm sau.
Lúc Cố Thanh Y xuống máy bay, bước đi có chút loạng choạng.
56
Sau khi Cố Thanh Y đi Đức hai tháng mười bảy ngày, Giang Nguyên rốt cuộc không nhịn được nữa.
Tuy rằng hai người mỗi ngày đều gọi điện video cho nhau, nhưng Giang Nguyên cứ nhìn Cố Thanh Y cười rộ lên trong màn hình, chạm không chạm được sờ không sờ được, bực bội khó chịu vô cùng.