21 Chẳng biết vì sao đêm hôm ấy quan huyện Từ Châu Phong là Đô Khoan vùng thức dậy trong lúc canh ba, mở cửa ra công đường. Bọn nha dịch vội vã đốt đèn lên và chạy lăng xăng gọi nhau: - Lão gia thăng đường! Một tên thư lại lấy làm lạ bước đến bẩm: - Giữa đêm khuya thế này mà lão gia thăng đường, chẳng biết có việc cần kíp lắm sao? Đô Khoan đáp: - Ta vừa chiêm bao thấy một vị thần xưng là Thôi Phủ Quân đến mách với ta rằng: nay có chân chúa ở tại miếu Thôi Phủ quân nằm ở bờ sông Hiệp Giang và báo ta phải mau mau đến đó tiếp giá.
22 Nhạc Phi nghĩ thầm: “Không hiểu người lạ mặt này vào nhà ta có việc gì!”. Sau khi để gói đồ xuống, người ấy thở một hồi rồi nói: - Chẳng biết đây có phải là nhà Nhạc Phi không? Nhạc Phi gật đầu: - Dạ đúng! Chẳng hay ngài hỏi Nhạc Phi tôi có chuyện gì? Người ấy nghe nói, vội quỳ thụp xuống đất lạy và thưa: - Tiểu đệ đây nghe danh tôn huynh đã lâu, muốn đến học thêm chút ít võ nghệ, mãi đến hôm nay mới tìm gặp được.
23 Nghe tiếng quát của Nhạc Phi, tên cường đạo mặt xanh cưỡi ngựa thanh tông, tay cầm Lang nha bổng xông đến trước trận, không phải để giáp chiến mà lại giơ cây Lang nha bổng lên trời, kêu lên: - Nhạc đại huynh ơi! Em đến tìm anh đây.
24 Kiết Thanh nghe vậy cũng hết sức ngạc nhiên và lo sợ nghĩ: - “Thì ra ta đã mắc lừa địch để xổng mất tên Thái tử Phiên quốc”. Nhạc Phi gằn giọng nói: - Ta đã dặn kỹ ngươi nhìn kỹ lưỡng rồi, sao ngươi còn mắc kế “kim hoàn thoát xác” của địch quân? Nhạc Phi quay qua chỉ tên Hồ Hãn giả nạt lên: - Tên khốn kiếp kia, cái quỷ kế của ngươi chỉ có thể lừa được Kiết Thanh thôi, chứ lừa ta sao được? Ngươi hãy khai thật, ngươi là ai mà lại dám giả dạng để chết thay cho Hồ Hãn? Tên này nghe nói nghĩ thầm: - “Nay Trung Nguyên đã có người này thì chúa ta hết trông mong chiếm đoạt giang san nhà Tống”.
25 Chuyện Bang Xương dâng con gái nuôi cho Cao Tông khiến cho Thái sư Lý Can rất lo ngại. Đêm ấy, Lý Can về nhà thuật lại cho phu nhân nghe. Phu nhân cười mỉa mai nói: - Chỉ vì gian thần không thể chuyên quyền được nên mới lập kế dâng con gái vào cung để dễ bề thao túng.
26 Trương Bảo và Vương Hoành đứng ngoài trông thấy quân thị vệ vâng lệnh dẫn Nhạc Phi ra khỏi Ngọ môn hoảng hồn vội chạy đến hỏi: - Tại sao gia gia lại bị hành hình vậy? Nhạc Phi đáp: - Sự thật ta cũng không biết vì lẽ gì? Trương Bảo nổi giận, đôi mắt đỏ như lửa nói với Vương Hoành: - Vương đệ hãy ở đây coi chừng, đừng cho chúng nó ra tay, để tôi đi có việc cần cấp rồi trở lại ngay.
27 Ở bên kia sông Hoàng Hà, ngày đêm Ngột Truật cho quân thám thính tình hình địch không ngớt. Một tên quân tuần thám về tâu: - Binh Tống giữ gìn nghiêm ngặt lắm.
28 Theo lệnh của Nhạc Nguyên soái, Trương Hiển và Thang Hoài dẫn hai ngàn binh mã cùng hai trăm quân cung thủ ra mai phục nơi phía đông. Nhạc Phi căn dặn: - Hễ nghe tiếng pháo hiệu phải lập tức dẫn binh xông ra bắt Ngột Truật nghe chưa? Hai tướng vâng lệnh đi ngay.
29 Thấy Nguyễn Lương bơi đã gần bờ nách lại kẹp cứng tên Hoàng tử phiên quốc, chư tướng đều hết sức vui mừng. Ngờ đâu Ngột Truật nộ khí xung thiên trợn con mắt nhìn Nguyễn Lương, rống lên một tiếng rung động mặt nước, trên đầu Ngột Truật đột nhiên xuất hiện một con rồng lửa, nhe nanh múa vuốt, nhắm ngay mặt Nguyễn Lương chụp tới.
30 Hoa Phổ Phương thấy Dương Hồ giận truyền quân chém Ngưu Cao vội quỳ tâu: - Tên Ngưu Cao này chính là anh em kết nghĩa với Nhạc Phi. Nhạc Phi vốn là người nghĩa khí lắm, theo ngu ý, ta hãy giam Ngưu Cao lại và dùng hắn làm con mồi khuyên Nhạc Phi đầu hàng.
31 Thuyền của hai anh em họ Cảnh vừa cập bến, bọn lâu la đã mừng rỡ vội chạy vào báo cho Dương Hổ hay, Dương Hổ ời vào. Hai anh em vào trước điện quỳ xuống, Dương Hổ bước xuống đỡ dậy nói: - Hai đệ chớ nên dùng đại lễ làm chi, lâu nay ta nhớ nhung chư đệ lắm, chẳng biết hôm nay nhờ đâu hai đệ đến đây làm ta mừng khôn xiết? Anh em họ Cảnh đồng thanh đáp: - Anh em tôi lâu nay mang ơn Đại Vương cho ở trong hồ đánh cá làm ăn thong thả, gia nghiệp dư giả cũng nhờ hồng đức của Đại Vương.
32 Nghe Dư Hóa Long buông lời ngạo mạn, Nhạc Phi chỉ nói: Ta biết ngươi cũng là trang hảo hán. Nếu ngươi quy hàng để ta sẽ tâu cùng thiên tử trọng dụng ngươi.
33 Trương Tùng Long được quân Phiên vào phi báo là có Dương Hổ và Dư Hóa Long đến trước cửa ải khiêu chiến, lập tức lên ngựa, ở cửa ải kéo quân ra giao chiến.
34 Thấy Thái Công mười phần nguy kịch, bọn gia nhân vội vàng đỡ dậy khiêng vào thư phòng, giây lâu Thái Công mới tỉnh dậy, gượng nói: - Các ngươi hãy gọi con ta vào đây, mau lên! Nguyên Mạnh Thái Công vợ mất sớm được một người con trai tên Mạnh Bang Kiệt, lúc còn nhỏ có mời thầy đến học văn được ít năm, nhưng thấy Mạnh Bang Kiệt có khiếu về võ, nên Thái Công mời thầy đến dạy đủ mười tám môn võ nghệ.
35 Cũng trong lúc đó, có một người ăn mặc rách rưới đang trên đường tìm đến Ngẫu Đường quan. Hảo hán đó là Trương Lập là con trai lớn của Trương Thúc Dạ.
36 Thê Ngô sơn là quan ải trước mắt mà Nhạc Phi phải đánh chiếm. Để chuẩn bị cho trận đánh, một mặt Nguyên soái sai người đi thôi thúc lương thảo cho thật nhiều, một mặt cho gọi Trương Dụng đến hỏi: - Ngươi ở đây đã lâu, có biết Tào Lương và Tào Thành dụng binh thế nào không? Trương Dụng đáp: - Hai người ấy đánh thủy giỏi lắm, lại có phó tướng là Hạ Võ và Giải Van võ nghệ cũng cao cường, binh sĩ có mấy mươi ngàn.
37 Thang Hoài và Mạnh Bang Kiệt vào ra mắt xong, Nhạc Nguyên soái hỏi: - Dọc đường giải lương gặp trở ngại gì mà mãi đến hôm nay hai tướng mới về? Hai người đồng thanh nói: - Chúng tôi có việc riêng xin Nguyên soái thứ tội.
38 Đứng trên bờ, Ngột Truật vô cùng giận dữ khi thấy con thuyền đã vượt qua tầm bắn của cung nỏ. Ngột Truật quay lại hỏi quân sư: - Bây giờ biết liệu sao đây? Hấp Mê Xi đáp: - Bất quá chúng trốn qua Hà Nam tìm Nhạc Phi là cùng, chúng ta cứ việc đến đó thì gặp.
39 Một người một ngựa vừa đến trước dinh Hồ Hãn, Ngưu Cao đã hét như sấm: - Hãy chừa đường cho ông qua thì khỏi chết! Vừa hét vừa vung cặp giản đánh thẳng vào dinh Phiên.
40 Vương Quới xuống núi trước, vừa đi vừa nghĩ: "Việc bắt một tên lính Phiên, thì dễ như trở bàn tay. Còn bắt một con lợn trong dinh trại chúng lại đâm ra rất khó dù chúng có nhiều lợn đi nữa lẽ nào chúng lại chịu bán cho ta? Bằng đi cướp giựt thì biết chúng nhốt ở đâu mà giựt? Huống hồ bảy mươi ngàn binh mã nó lại để cho ta giựt một cách dễ dàng như vậy sao? Thôi để ta đi bắt một tên quân Phiên đem về thế lợn xem thử có được hay không?" Nghĩ rồi giục ngựa xông đại vào dinh.