41 Quân sư Hấp Mê Xi nói: Nhạc Phi là kẻ đa mưu túc trí, vũ dũng phi thường, muốn bắt được hắn ở ngoài trận. địa quả là khó. Vì vậy muốn bắt Nhạc Phi phải có kế thần diệu mới được.
42 Hàng loạt câu móc còn chưa kịp móc vào người Nhạc Vân thì chàng hét lên một tiếng như sấm nổ, con ngựa xích thố vội tung mình nhảy phóc lên khỏi hầm, chàng thừa thế vung song chùy đánh dạt câu móc ra rồi giục ngựa chạy mất.
43 Quân Phiên hoảng hồn vội chạy đi báo với Hồ Hãn. Hồ Hãn lập tức xách côn lên ngựa xông ra, quả nhiên có một tiểu tướng Nam man đang vung cặp song chùy vừa đánh vừa mở đường.
44 Hàn Ngạn Trực xông thẳng vào dinh quân Phiên không chút sợ sệt, chàng hét lớn: - Hỡi loài Phiên nô, có ta là công tử của Lưỡng Lang quan Hàn Nguyên soái đến phá dinh trại của chúng bay đây.
45 Khi tả hữu dẫn Kim Ngột Truật đến, trước mặt Hàn Nguyên soái, Hàn nguyên soái nhìn từ đầu đến chân hồi lâu rồi lớn tiếng quát: - Ngươi là ai lại dám cả gan giả mạo Kim Ngột Truật đến đây lừa ta? Tên tướng Phiên mang danh Kim Ngột Truật cười ha hả đáp: - Ta là Kim Quốc Nguyên soái Huỳnh Bỉnh Nô đây, chỉ vì quân sư ta nhận thấy Nam Man nhiều quỉ kế nên bảo ta giả làm Chúa công để phòng khi bất trắc.
46 Ngột Truật đứng trước mũi thuyền, hướng sang thuyền Hàn Nguyên soái, quỳ xuống nói: - Trung Nguyên và Kim Quốc chúng tôi chẳng khác một nhà. Hoàng thượng và Kim Chúa cũng như anh em thôi.
47 Ngột Truật được tha chết trong lòng bị dằn vặt vì cơn giận của Vua cha thì ít, mà vì sự thất bại cay đắng ở Trung Nguyên thì nhiều. Một hôm, Ngột Truật ngồi trong phủ nhớ lại việc Trung Nguyên lòng đầy uất hận, cho vời quân sư Hấp Mê Xi đến hỏi: - Lúc ban đầu ta vào Trung Nguyên tiến quân dễ dàng như chẻ tre, cầm Khuông Vương trong nước, đày Nhị Đế ra sa mạc, về sau vì cớ chi chỉ có một mình NhạcPhi mà có thể làm cho ta mang thảm bại đến nỗi chạy về đây không còn một tướng trong tay là nghĩa lý gì? Hấp Mê Xi mỉm cười đáp: - Ngày trước chúa công thành công là nhờ sức gian thần của nhà Tống, song về sau chỉ vì chúa công quá yêu chuộng trung thần, bắt bọn gian nịnh như Trương Bang Xương, Vương Đạt giết đi cho nên mới bị thảm bại như vậy.
48 Mấy viên gia tướng của Hàn Nguyên soái đang ở trước viên môn nghe có tiếng la lối, lại thấy mấy tên quân canh chạy vào ôm đầu khóc mếu, vội chạy ra hỏi nguyên do.
49 Khi Nhạc Vân cùng Trương Hiến ra khỏi dinh. Nhạc Nguyên soái ngồi một mình trong lòng buồn bã nằm dựa thành ghế ngủ thiếp đi bao giờ không hay biết. Bỗng thấy quân tiểu hiệu chạy vào báo: - Có Dương lão gia đến thăm.
50 Vừa trông thấy bọn võ sĩ ào vào, gươm đao tuốt sáng ngời, quyết hạ thủ Nhạc Phi, Ngưu Cao chuẩn bị sẵn sàng song giản trong tay, nói lớn: - Nguyên soái hãy chạy ra trước au, để đệ đối phó với chúng nó.
51 Điền Tư Trung lãnh rượu và lương thảo chở đầy mấy xe, chọn mấy tên phu xe lực lưỡng sai đẩy thẳng ra Đàn Châu yên trí rằng đã được thượng thư Tần Cối niêm phòng kỹ lưỡng.
52 Khi Ngưu Cao về đến Đàn Châu thẳng vào soái phủ, ra mắt Nhạc Nguyên soái. Nhạc Nguyên soái mừng mừng, tủi tủi hỏi: - Lâu nay Ngưu đệ trú ngụ ở đâu? Ngưu Cao đáp: - Đệ đi hết đông tây, đi cùng các xứ nhưng không xứ nào dung thân được nên mới trở về đây, rồi đem việc Dư Thượng Văn bị chàng đánh chết và dâng thủ cấp lên.
53 Trước giờ xuất trận, Nhạc Nguyên soái nói với chư tướng: - Nay Khuất Nguyên Công điều động tất cả binh mã lập ra "Ngũ Phương trận'', thể theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, nên chỗ nào cũng có mai phục, tiền hậu tả hữu đều có cứu ứng.
54 Tào Ninh đứng ngoài dinh Tống khiêu chiến lại còn đòi xông vào phá tan thành bình địa. Từ Khánh và Kim Bưu thấy thế bước ra bẩm với Nhạc Nguyên soái: - Lâu nay hai chúng tôi không có chút công lao gì, hôm nay chúng tôi tình nguyện ra bắt cho.
55 Đến trước dinh quân Phiên, bỗng nghe một tiếng pháo nổ vang, Đào Tấn và ba Tống tướng còn chưa biết chuyện gì thì hai bên quân Phiên ồ lên một lượt xông ra và có cả ba ngàn người ngựa từ trong dinh ùa ra.
56 Trong lúc hai bên còn đang bày thế trận chờ ngày giao phong có tên tiểu Phiên chạy vào báo với Ngột Truật: - Bẩm Chúa công, hiện trước dinh có một người đại Hán tự xưng là Vân Nam Hoa ngoại Đại vương, tên Lý Thuật Phủ, có dắt một người cháu ngoại tên Hắc Man Long muốn xin vào ra mắt.
57 Tất cả những chuyện kỳ lạ ấy hiện ra trước mắt Ngột Truật nhưng y vẫn cứ tưởng như một giấc mơ! Quân Phiên lúc bấy giờ chỉ còn độ sáu bảy ngàn người thấy vậy mừng rỡ kẻo nhau chạy cho nhanh.
58 Nhạc Phi cầm chắc cây Lịch tuyền tương nhìn lên bầu trời u ám lại nhìn xuống sóng dữ dưới mạn thuyền, đột nhiên xuất hiện một quái vật gần giống như rồng y như con quái vật trong ác mộng từ dưới nước trồi lên, há hốc mồm phun ra một vòi máu.
59 Cửa am Long Ngâm thành Long An có ông thầy xem chữ đoán mệnh cho người rất nổi tiếng. Nơi ông ngồi coi bói, phía trên che sơ một tấm vải, phía dưới. đề một chiếc bàn nhỏ có dán mảnh giấy đề hàng chữ Thành đô Tạ Nhuận Phu, xúc cơ trắc tự.
60 Nhạc phụ nhân thấy sư bà tỉnh dậy liền thuật lại các việc cho Vương sư bà nghe, Vương sư bà nói: - Tôi thấy một vị thần kim khôi kim giáp tay cầm roi đồng đến xô tôi một cái, bỗng dưng tôi mê man bất tỉnh không còn biết gì nữa cả.