461 Trong đầu Tưởng Thiên Lỗi một mảnh xốc xếch, nhào vào bệnh viện, kêu to: "Như Mạt! ! !" Như Mạt yếu ớt nằm ở trên giường, nghe được tiếng kêu đó, cô đột nhiên mở ra đôi mắt đẫm lệ, chậm rãi ngồi dậy.
462 Viện trưởng nghe những lời này, lập tức nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Trước tiên, ngài hãy bình tĩnh, Tưởng Tiên Sinh! ! Nếu như muốn trái tim của bệnh nhân kia, phải xác định bệnh nhân đã mất đi năng lực sinh tồn, còn có người thân của bệnh nhân ký tên mới được! ! Hơn nữa, trong đó, còn phải liên quan đến số liệu trái tim của cô ấy có phù hợp hay không, phải mất thời gian.
463 "Cô là người thân của Đường Khả Hinh?" Nhân viên hành chính của bệnh viện chậm rãi đi về phía Nhã Tuệ, đi tới, nhẹ nhàng hỏi. Nhã Tuệ lập tức rơi lệ, chống người đứng lên, nhìn bọn họ, nghẹn ngào nói: "Là tôi.
464 "Nhã Tuệ. . . . . . " Lúc này bọn người Lâm Sở Nhai vội vàng chạy tới, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cũng tới, vừa lúc nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hung ác tát vào mặt, bọn họ cũng ngây người.
465 Mấy tháng sau. Đầu mùa xuân, ánh mặt trời rực rỡ, mãnh liệt khúc xạ, chiếu sáng khắp muôn nơi. Khách sạn Á Châu, tòa nhà màu trắng kiến trúc huy hoàng, dưới ánh sáng ánh mặt trời, càng lộ vẻ đồ sộ.
466 Nhà hát kịch! Vỡ kịch "Lương Chúc" lại biểu diễn một lần nữa, vô số cô gái mặc váy dài trắng, múa vũ khúc "Hóa bướm" tuyệt đẹp, phất tay áo thật dài trắng như tuyết, lại xoay tròn 360 độ, hướng phía trước, gian nan tiến lên.
467 "A. . . . . . . . . . . . " Một âm thanh hoảng sợ trong đêm tối, truyền đến! ! Đường Khả Hinh mới vừa cầm một bó Hoa Bách Hợp đã héo tàn, đi ra cửa chính, muốn đi bỏ, nhưng dừng tại chỗ, sửng sốt nhìn tới trước.
468 Tiểu Đường. . . . . . mở cửa nhanh! ! Các người không chịu cho chúng tôi vào! ! Chúng tôi thật sắp lạnh chết rồi! !" Đang lúc hai người trò chuyện với nhau thật vui thì nghe được dưới lầu có người kêu lên, Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc đi tới bên cửa sổ, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đang đứng ở trên đất trống dưới lầu, lạnh đến run chân, ngước lên kêu to: "Lạnh muốn chết, từ nay về sau cô sẽ không có anh trai nữa!" "Phi! Cậu là anh trai của cô ấy cái lông!" Trang Hạo Nhiên lập tức hướng dưới lầu kêu to: "Lạnh chết các người! ! Hai tên không có lương tâm!" "Anh đừng nói kiểu đó, tôi cảnh cáo anh, Trang Hạo Nhiên!" Tô Lạc Hoành tức giận, chỉ vào anh, vừa lạnh run run vừa kêu to: "Hôm nay nếu không phải là tôi nói cho anh biết, tình huống của cô ấy, đoán chừng anh cũng sẽ không đi ! !" Trang Hạo Nhiên vừa nghe, ôi một tiếng, vừa muốn cầm quyển sách trên bàn, ném bọn họ.
469 Lạnh quá, lạnh quá. Đường Khả Hinh đứng ở cửa, có chút không nở, có chút lúng túng nhìn bọn người Tô Lạc Hoành. Tô Lạc Hoành đứng ở trước cửa, nhìn nét mặt Đường Khả Hinh điềm đạm đáng yêu, lập tức ôi một tiếng, giả vờ như không có việc gì cười nói: "Không có việc gì.
470 Sáng sớm. Đầu xuân, ánh mặt trời vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng quét ở trên thảm cỏ, một mảnh màu vàng kim. Căn phòng nhỏ trang nhã truyền đến một chút tiếng thở dốc nhỏ nhỏ.
471 Chiếc Audi Pikes Peak ở trên đường núi ngoằn ngoèo, nhanh chóng chạy như bay, nhiều lần leo dốc núi, cũng vô cùng xinh đẹp và chói lọi. Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đầu đội mũ che kín má trái, hai mắt dịu dàng mà mờ mịt nhìn phong cảnh ngoài xe, liên miên bất tuyệt, rừng núi xuân ý dạt dào, khắp nơi cành trơ trọi nhé chồi xanh mướt, mấy con bươm bướm phá tan cái lạnh lẽo ngày xuân, giương cánh bay cao, cô nhìn mấy con bươm bướm dũng cảm bay dưới bầu trời xanh, dáng dấp xinh đẹp phóng túng bay đi.
472 Xe lửa nơi xa, quét qua âm thanh đường ray, vang xa, kéo dài. . . . . . Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi trở lại vị trí, nhớ tới vẻ điên cuồng của mình mới vừa rồi, bản thân mình cũng bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
473 Mặt trời lặn, ánh chiều tà rực rỡ!Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hai người vừa khóc, vừa cười đỡ nhau đi về nhà trọ nhỏ. "Chân còn đau không?" Nhã Tuệ có chút đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.
474 "Thật. . . Xin lỗi. . . Tôi, tôi vừa lỡ tay !" Nhã Tuệ trong lúc nhất thời, trái tim dường như vỡ vụn, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng phát run, hai mắt rưng rưng ngồi xổm xuống đất, nhanh chóng nhặt lên mấy mảnh thủy tinh bị vỡ.
475 "Ai nha!" Đường Khả Hinh trong lúc cắt củ cải, thiếu chút nữa thì bị cắt vào tay, nhanh chóng duỗi ngón tay, nhìn vào đầu ngón tay tuyết trắng, may quá không có việc gì.
476 Tiểu Nhu rất nhanh lấy từ trong túi, thật nhiều quả cà nhỏ mang từ nhà mình đến , nhanh chóng đi qua phòng khách náo nhiệt, đi thẳng vào phòng bếp, nói với Khả Hinh: "Khả Hinh! Cà đến đây.
477 "Người nào tới ?"Nhã Tuệ tò mò đứng lên, đi về phía cửa, nhìn thấy một chiếc Landrover màu đen, dừng ở trước sân. Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, mỉm cười đi xuống xe, mặt cô hớn hở nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cười nói: "Cậu chủ Tô?"Đường Khả Hinh nghe thấy Tô Thụy Kỳ tới, lập tức vui mừng đứng lên, đi ra ngoài phòng, quả nhiên thấy người khác đã đi đến trước cửa, cô gọi nhỏ: "Tô Thụy Kỳ.
478 "Mặt của em. . . Thật sự có thể khôi phục được giống như trước đây sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nghi ngờ hỏi. Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếu như em đã chờ mong như vậy, ba ngày sau, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, tự mình tháo băng gạc, chứng kiến thời khắc kì diệu này.
479 "Chẳng lẽ tôi theo mấy người lâu rồi, tôi cũng trở nên giống mấy người sao?" Trang Hạo Nhiên đáy lòng tan vỡ nói!"Anh đừng buồn nôn như vậy !" Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nhìn về phía anh, tức giận nói: "Làm cho bộ dạng của anh đứng đắn chút! Chúng tôi nhiều lắm cũng chỉ muốn chơi đùa một chút thôi! Anh cư nhiên muốn Đường Khả Hinh?""Cậu đừng dùng những từ ngữ ác đôc, tầm thường như vậy trên người tôi được chứ?" Trang Hạo Nhiên không vui nhìn Tô Lạc Hoành nói: "Tôi lúc nào thì muốn cô ấy rồi? Tôi khi đó.
480 Trang Hạo Nhiên dừng lại. Đường Khả Hinh chân lại có chút sưng đau do đi bộ, đi tới bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé đầy dịu dàng, nhẹ nắm cánh tay anh. .