401 Tưởng Thiên Lỗi tức giận đi lên trước, nắm cổ áo Trang Hạo Nhiên, xoay cả người anh lại muốn đánh mạnh một quyền vào cằm của anh. . . . . . Một cái tay mạnh mẽ cầm cổ tay của anh! ! Tưởng Thiên Lỗi tay nâng trên không trung, giận nhìn anh! Trang Hạo Nhiên tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh, rống: “Anh làm cái gì?” “Ai bảo cậu nói với cô ấy câu nói như thế ! ! Ai bảo cậu nói với cô ấy câu nói như thế? !” Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới vừa rồi Như Mạt khổ sở, tim của anh đau nhói, lại muốn tay xuống, muốn đánh anh! “Tôi nói cái gì ! !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, tức giận hất tay của anh ra, hỏi! “Cô yếu ớt hay không, có liên quan gì đến cậu? Cậu lắm mồm cho nên hôm nay cô ấy khổ sở như vậy!” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn anh, tức giận nói.
402 “Mau dậy đi. . . . . . Tôi còn muốn anh đi theo tôi đi dạo phố một chút đấy. ” Tiếng của Cố Di lại từ trên lầu truyền tới. Trang Hạo Nhiên tiếng thở dốc nặng nề mệt mỏi truyền đến, cuối cùng vẫn truyền đến âm thanh rời giường cùng tiếng bước chân trầm trầm.
403 Trang Hạo Nhiên cầm đũa lên, lại gắp một khối dưa chuột cuốn, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, quả nhiên ăn rất ngon. Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa múc một chút cháo ăn… vừa ngẩng đầu lên, nhìn anh nhai shusi dưa chuột, nét mặt lãnh đạm, vết máu ở khóe miệng bên bờ môi mỏng của anh hết sức đẹp mắt, cảm giác hết sức biệt khuất, cô cúi xuống, múc cháo ăn, lại không nhịn được cười.
404 Đã 9 giờ. Trang Hạo Nhiên một mình im lặng đi trên con đường nhỏ phía sau vườn hoa đi tới tòa nhà Hoàn Á. Đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đang cười nói đi tới phía này, thấy Trang Hạo Nhiên, liền kêu to: “Lão đại!” Trang Hạo Nhiên giống như có chút tâm sự, một tay cắm túi quần, một mình đi vào đại sảnh, bên cạnh các nhân viên rối rít cung kính lễ phép khom lưng chào anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc” Thế nhưng anh lại hững hờ đi vào bên trong thang máy.
405 Thang máy nhanh chóng hạ xuống, cho tới lầu một! Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra thang máy, vừa vặn nhìn thấy bốn cầm thú Tô Lạc Hoành đang thương lượng chuẩn bị muốn đi ăn cơm trưa, Lâm Sở Nhai lại đề nghị muốn đi phòng ăn biển! “Khoảng thời gian này, tại sao anh thường đi phòng ăn biển ăn cơm ?” Tô Lạc Hoành tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, hỏi: “Anh có bệnh à?” “Anh mới có bệnh ! Tôi thích ăn, không được ah…!” Lâm Sở Nhai cũng tức giận nói! “Chúng ta đã ăn cua Nhật Bản chân dài ở phòng ăn biển mười ngày rồi ! Ăn nữa, tôi có thể xuống biển sinh trứng!” Tô Lạc Hoành không chịu nổi, anh không muốn ăn phòng ăn biển nữa! Lãnh Mặc Hàn cũng nói lên dị nghị nói: “Đúng vậy! Mỗi ngày cho tôi ăn kem, còn chê tôi không đủ lạnh sao?” Tào Anh Kiệt lập tức nói: “Đúng vậy! Đến phòng ăn của bà xã tôi ăn đi!” “Tôi không muốn!” Tô Lạc Hoành lại không chịu nổi nói: “Tôi thấy hai người các người thân mật, tôi cũng no rồi! !” “Vậy anh có thể.
406 Mặc dù Đường Khả Hinh đứng lại, nhưng vẫn không chịu ngồi xuống, chỉ muốn bướng bỉnh với anh đến cùng! ! Mọi người nhìn rất căng thẳng, tất cả đều không dám lên tiếng.
407 “Tùy cô nói thế nào, đi ra ngoài đi. ” Trang Hạo Nhiên thật sự có chút mệt mỏi. Đường Khả Hinh cắn răng rơi lệ nhìn anh. “Đi ra ngoài, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy cô, bình phong cửu long muốn đập thì cứ đập.
408 Thời gian trôi qua một chút. Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng Piano du dương. Giá trang sức hoa lệ ở trong không gian yên tĩnh nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra ánh sáng rực rỡ.
409 Quản lý lập tức nóng nảy, buông tay ra. Đường Khả Hinh ôm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn ngón giữa sưng đỏ, liền nhăn mặt nói: “Thật sự rất đau, không phải vì nó quá sưng, cho nên kéo không được chứ?” “Có thể là vậy.
410 Ngôi lầu nhỏ. Truyền đến âm thanh lục tung! ! “Khả Hinh, cô làm gì vậy?” Lần đầu tiên Tiêu Đồng tới nhà Khả Hinh, còn chưa kịp đi thăm, cũng đã thấy Đường Khả Hinh vẻ mặt kích động run rẩy, quỳ trên mặt đất, kéo ra rương hành lý cũ kỷ của mình, mở ra, đem từng bộ quần áo, thật khổ sở nhanh chóng ném vào, nước mắt từng viên rơi xuống, nói: “Tôi muốn đi Anh quốc tìm anh ấy! Không phải tôi có hộ chiếu sao? Sắp xếp máy bay cho tôi tối nay hoặc sáng sớm ngày mai đi tìm anh ấy! !”.
411 Mưa phùn rả rích. Bầu trời đêm gần tới Trung thu, khắp nơi nhấp nháy ánh sáng đèn lồng đỏ. Hạt mưa róc rách rơi xuống, lại làm người ta có cảm giác rối rắm.
412 Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi cũng ngẩng đầu lên, dịu dàng im lặng nhìn cô. Cô đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vốn là như vậy, làm chuyện gì, không phải làm cho người ta đặc biệt đau lòng, thì đặc biệt cảm động.
413 Mưa phùn bay bay, không dứt. Bên ngoài cửa, sợi mưa chảy xuống rất mịt mờ. Bên trong cửa sổ thủy tinh. Có một bóng dáng, nhẹ nhàng chồng lên nhau. Tưởng Thiên Lỗi ngậm nhẹ cánh môi Khả Hinh, vừa mút, tay đã xoa bộ ngực sữa của cô, cách lớp quần áo xoa nắn.
414 Tập đoàn Hoàn Cầu. Cao ốc rượu. Đường Khả Hinh ôm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn lên tòa nhà màu trắng trước mặt, trầm ngâm nghĩ nghĩ, liền quyết định đi vào trong.
415 Gió thu thổi qua, quét qua một cơn lạnh lẽo, nước mưa rơi xuống róc rách, khua cành trúc rũ xuống, giống như bôi trơn. Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời càng lúc càng mưa lớn, giọt mưa như hạt đậu, cô lập tức bước nhanh về phía trước, đứng ở nhà hàng, có chút rét lạnh đứng dán vào tường, tiếp tục kiên định thở ra luồng khí trắng chờ đợi.
416 Sáng sớm. Đường Khả Hinh nhào tới Hoàn Á, vừa vào phòng thư kí, liền kêu to: “Tiêu Đồng!” Tiêu Đồng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Đường Khả Hinh nôn nóng, vội vàng trả lời: “Gì!” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới chỗ của Tiêu Đồng, nhìn cô, gấp gáp nói: “Chị nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này, có điều tra tôi hay không? Hay hỏi thăm chuyện của tôi?” Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô một lát, rốt cuộc mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh vội vàng nhìn Tiêu Đồng thật lòng nói: “Tôi nhớ câu nói của ông Vitas ngày hôm qua: không phải mỗi người đều muốn tôi chờ đợi, sau đó tha thứ cho tôi.
417 Mỗi lần đi gặp cha, mặc kệ trời sáng, hay trời tối, trong thế giới của con luôn che lên một tầng bụi nhàn nhạt. Bởi vì cha, con không thể hạnh phúc đến cùng.
418 Sáng sớm hôm sau. Ánh mặt trời rực rỡ, lá phong phát ra màu đỏ như lửa. Khu biệt thự nơi nào đó, một mảnh lá phong đỏ rực, xào xạc lay động, từng lá rơi xuống.
419 Văn phòng Tổng Giám đốc. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu bạc, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, trầm ngâm xem tình hình giá cổ phiếu công ty lao dốc, không có để ý.
420 Tưởng Thiên Lỗi cũng theo ánh mắt khác thường của Trần Tuấn Nam, quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở ngoài cửa, ngây ngô nhìn mình, hai mắt anh ngưng tụ, sắc mặt lại bình tĩnh dị thường.