21 Thúy Vân Lâu là một cửa hiệu buôn châu ngọc có tiếng nhất nhì tại Kim Lăng, hàng phú thương cùng hoà hoa công tử phàm đã đến Kim Lăng cũng đều đến đấy mua sắm một vài món, hoặc mang về gia hương, tặng người thân, hoặc biếu các nàng ca kỹ, kỷ niệm một chút ân tình ngắn ngủi ở mỗi đoạn dừng chân.
22 Nhìn trong số cao thủ Huyết Ma Bang, Độc Cô Thanh Tùng trông thấy Lam Chủy Đàn Chủ cầm hai mảnh bia vỡ, chàng run người lên. Chàng nghiến răng thầm nghĩ :- Ngươi sẽ mất vật báu, ngươi mất luôn tính mạng ! Đêm nay ta phải thanh toán mối thù gần hai mươi năm qua cho phụ thân ta !Lam Chủy Đàn Chủ nhìn mấy thân cây bóc vỏ.
23 Tuy không nghe thấy gì, Ký Châu Đại Hiệp vẫn tỏ ý nghi ngờ, y vụt hét lên :- Ngươi dùng ám khí phải không ?Độc Cô Thanh Tùng cười lớn, giở thuật khinh công Quỷ Ảnh Vô Hình vút đi một phát, thân hình vẽ lên một màu xanh mờ, bay ra ngoài ba mươi trượng.
24 Chân Quân lại đảo mắt, quan sát khắp cùng, bỗng lão nhìn trừng trừng vào một góc. Lão bắt gặp cái thố đựng thuốc của Độc Cô Thanh Tùng mang đến. Lão trầm nét mặt, hỏi liền :- Dung con ! Vật gì đây ? Tại sao con có thứ đó ở đây ?Lãnh Nhạn Dung lần này thì tắc nghẽn lý lẽ, không còn bịa việc gì để khỏa lấp nổi.
25 Độc Cô Thanh Tùng mải suy nghĩ viển vông, vẻ mặt mơ màng xa vắng, như quên hẳn hiện tại đang đối mặt với hai công tử của Thương Minh Khách. Cả hai, nhìn chàng với ánh mắt kinh dị, một lúc lâu mới cất tiếng hỏi :- Tiểu tử ! Từ ngày mi rời khỏi gia trang đến nay, ngươi đã làm gì ? Ngươi có gặp Liệt Mã Cuồng Sanh không ? Chúng ta nghe nói Liệt Mã Cuồng Sanh đã bị Cửu Long Đàn Chủ bắt về Cửu Long Đàn rồi mà ?Độc Cô Thanh Tùng hàm hồ đáp ứng :- Tôi có gặp Liệt Mã Cuồng Sanh ? Còn hai vị thiếu gia ? Chắc cũng gặp người chứ ?Chàng mỉa lại một câu.
26 Bầu không khí tịch mịch vô cùng. Trên bầu trời lấm tấm những ngôi sao sáng, nheo mắt nhìn xuống trần gian, giữa vùng đá lạnh trên Vu Sơn, một con người có, thân hình chập choạng, ngã bên này, nghiêng bên kia, chúi nhủi tới như kẻ say rượu.
27 Độc Cô Thanh Tùng đưa tay kia ra, vừa kịp chụp mái tóc của Lãnh Nhạn Dung, giữ nàng lại, nếu không thì nàng đã bị tung bay xuống núi rồi. Chàng đặt nàng xuống đất xong, đứng thẳng người lên, một bàn tay đã đưa ra cùng lúc.
28 Thời gian buông nhịp đều trôi, mau chậm tùy lòng người tưởng, nôn nao chờ đợi thì thấy dài vô tận, bình thản vô tư thì thấy thoáng như vó câu. Lật bật rồi hoàng hôn buông xuống, kế đó đêm gấp về.
29 Thành huyện Vu Sơn chìm trong biển lửa, ngọn lửa cao ngất mây xanh, khói bốn mịt mù, đông tây nam bắc, trung tâm nơi nào cũng có lửa. Bá tánh than khóc, kêu la vang trời, nhìn sự nghiệp tạo dựng bao thời gian, bỗng chốc tan theo khói bốc.
30 Hai đại hán áo tím thuộc hạ Huyết Ma Bang theo lịnh của Vạn Cực Ảo Nữ, bước tới, vừa sờ vào nắp quan tài là toàn thân run lên bần bật, rung mãi không ngừng, cố gượng cách nào cũng không kiềm lại nổi.
31 Không gian sảnh đường cô đọng lại hoàn toàn, kết hợp thành một khối, tuy vô hình nhưng rất nặng nề. Đột nhiên, Lãnh Nhạn Dung đẩy mạnh. Nắp quan tài dịch nhanh qua một bên, rơi xuống nền đại sảnh, bật thành tiếng kêu ầm.
32 Đôi cánh tay vươn ra, với mười thành công lực, lão tung hai chưởng Quỷ Phủ Ââm Công. Toàn thân của lão theo âm công vận khởi bốc lên một vầng khí tím dần dần lan rộng.
33 Bọn Độc Cô Thanh Tùng lần theo con đường hầm đen tối đi một lúc lâu, đến đầu ngoài. Từ trong tối thoát ra chỗ sáng, người nào cũng chóa mắt nhưng thở được bầu không khí thoáng đãng, họ thấy khoan khoái vô cùng.
34 Tuy nhiên, sau khi bàn luận kỹ, cả bốn người cùng lui ra khỏi Vạn Cực Cung rời Thần Nữ Phong trở về huyện thành Vu Sơn. Tất cả đều lộ vẻ trầm nghiêm, ai ai cũng có điều lo nghĩ riêng biệt.
35 Nửa tháng sau ngày đại diễn Cửu Long Huyết Minh tại Vạn Cực Cung, không rõ có sự thay đổi như thế nào mà Huyết Ma Bang dẹp bỏ tất cả các phân đường trên toàn lãnh thổ Trung Nguyên.
36 Gió từng cơn mạnh lồng lộng thổi về, cuốn rạp những cây cao, những bụi rậm. Cành khuya xào xạc, lá đổ bay vèo. Con đường núi càng sâu càng vắng lặng âm u, thời khắc đang giữa trưa mà khách lữ hành vẫn nghe rợn người như trong đên vắng.
37 Độc Cô Thanh Tùng nghe như mỗi tiếng cười của Lam Chủy Đại Hộ Pháp là một mũi dùi nhọn đâm vào tim chàng. Chàng khó chịu vô cùng. Giương tròn đôi mắt nhìn trừng trừng lão ác ma, Độc Cô Thanh Tùng chốc chốc lại rung khẽ người lên, đáng lý chàng phải quát lên vài tiếng lấn át lão, nhưng làm sao chàng cảm thấy bất lực, đến một lời nói chàng cũng không thể thốt nổi.
38 Không rõ nghĩ sao Ma Nương vội hét to :- Thất phu ! Ngươi không nên khoa trương hợm mình một cách khả ố như thế ? Giả sử Ma Nương thi triển một chiêu thức, ngươi có thể nói tên chiêu thức đó nổi chăng ? Nếu được thì Ma Nương này mới chịu phục !Mặt bà bỗng nhiên tím lại, nhưng bà chưa xuất chiêu.
39 Bóng đen đứng lặng bên cạnh giường Độc Cô Thanh Tùng, nhìn chàng say ngủ, một lúc lâu, khẻ gọi:- Đồ đệ ! Thức dậy!Độc Cô Thanh Tùng giật mình tỉnh lại, bật ngồi lên.
40 Huyết Ma Bang chủ bật cười ha hả, ngầm vận công lực, vung mạnh tay, quăng mạnh Địa Tướng sang cho chàng. Địa Tướng hự lên một tiếng. Cùng theo thân hình Địa Tướng, Huyết Ma Bang chủ bay tới, bàn tay đưa thẳng đến người Độc Cô Thanh Tùng.