121 Chờ thái giám thông báo xong, Lam Tranh cùng Vũ Lâu được truyền vào. Vũ Lâu không có cảm tình với Cung Cảnh Hoa, lần trước đã suýt bị vu oan cho tội mang hình nhân vào trong cung, lần này không biết sẽ là chuyện gì.
122 Hai người mạo hợp thần ly (Bên ngoài hòa hợp mà trong lòng xa cách) về đến Cung Sùng Lan. Dọc đường đi, Lam Tranh vẫn cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện Vũ Lâu đã làm trước đây, không biết đâu là thật đâu là giả.
123 Vũ Lâu thấy hắn ra vẻ bỡn cợt, đùa giỡn với vận mệnh của gia đình mình, nàng biết rõ, có nói gì cũng không thể thay đổi ý định của Lam Tranh, hai mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm hắn một lúc, hừ một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
124 Lam Tranh bê bát canh giải rượu uống vài hớp rồi ném bát xuống đất, lại ôm lấy nàng tiếp tục làm nũng: "Sao ta lại nhớ nàng đến thế cơ chứ, nàng có cho ta… không hả…….
125 Nghe xong lời nói của Lam Tranh, Vũ Lâu cực kỳ lo lắng: "Đừng làm bậy, đây là ở trước mặt Hoàng đế, đừng làm chuyện mạo hiểm như thế. " Chẳng lẽ hắn định thừa lúc rối loạn, bắn tên mưu sát Thái tử hay sao? Nếu làm không tốt, sẽ mang tội ám sát, đừng nói là giết Thái tử, chỉ sợ sẽ làm hại chính mình thôi.
126 Ba ngày sau, tại Cung Sùng Lan. Vũ Lâu tiễn ngự y xong, nhẹ nhàng quay về bên cạnh Lam Tranh, mang theo cả cảm giác ẩm ướt của mưa bụi. Lam Tranh nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhàm chán lật sách soàn soạt, thấy Vũ Lâu tiến vào, liền xua hết mọi người trong phòng đi, giơ tay ra phía nàng: "Lại đây, sưởi ấm tay cho ta.
127 Lam Tranh thấy nàng lo lắng về chuyện danh phận sau này, đang muốn an ủi, lại cảm giác như nàng đang ghen, không khỏi mở cờ trong bụng, cố tình muốn trêu nàng: "Chẳng lẽ nàng còn muốn làm Thái tử phi?"Hắn chờ nàng tức giận rơi lệ, hắn sẽ dịu dàng an ủi nàng, ai ngờ Vũ Lâu lại cười nhạo một tiếng, cực kỳ khinh mạn đáp lời: "Ta vốn không hề nghĩ đến lại làm thê tử của ngươi nữa.
128 Ở ngoài điện, Hoàng hậu nghe Thái tử phi nói Huệ vương đang ở bên trong, bà cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi vào tẩm điện. Nàng nhìn thấy Lam Tranh đang đứng bên bàn nghịch cốc trà, còn Thái tử thì nằm trong màn, chỉ buông thõng một tay ra ngoài, bầu không khí yên tĩnh đến quái dị khiến người ta không hít thở nổi, trong lòng bà không hiểu sao bỗng run lên.
129 Vũ Lâu không nói gì, oán hận trừng mắt nhìn hắn. Lam Tranh lại thầm cầu trong lòng, đừng nói là muốn đi, đừng nói là muốn đi, đừng nói là muốn đi…Vũ Lâu nhìn cửa, chán nản nói: "Ngươi thắng rồi!""Hừ! Coi như cô cũng biết điều!" Lam Tranh lén lau mồ hôi lạnh, quá nguy hiểm, sau này không thể tùy tiện nói như thế, lỡ nàng bảo muốn đi, chẳng phải là hắn đâm lao phải theo lao hay sao.
130 Mặc dù Lam Tranh đoán được nàng sẽ nói không thích, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, trong lòng hắn vẫn đau tê tái. Không kìm được mà hỏi lại: "Thật sự không thích sao?"Câu hỏi này có khác nào cho nàng cơ hội lần thứ hai làm tổn thương hắn đâu, Vũ Lâu khẳng định: "Không thích.
131 Cả ngày Vũ Lâu chỉ ở trong Cung Sùng Lan nên biết rất ít tin tức bên ngoài, ngẫu nhiên có nghe cung tì nói chuyện, tin tức cũng chỉ có hạn thôi. Hỏi Lam Tranh thì càng không biết được gì.
132 Lúc này, Diệp Thành đã đẩy cánh cửa một căn phòng ra, đi vào trước, nói với Vũ Lâu: "Có gì thì vào đi rồi nói. "Vũ Lâu khẽ lui về phía sau một chút, trầm tư.
133 Trời đã vào thu từ lâu, dù cảnh sắc có tươi đẹp thế nào, thì tới mùa này cũng trở nên tiêu điều hoang vắng. Trong phòng đặt chậu than, vô cùng ấm áp. Lam Tranh đi Cung Cảnh Hoa thỉnh an Hoàng hậu, Vũ Lâu nghĩ hắn về sẽ lại quậy nàng, sợ lúc đó cởi hết y phục lại bị cảm lạnh, nên sai cung tỳ mang nhiều than vào hơn.
134 Tự tay hắn đã vùi dập nàng, hành hạ nàng, làm sao có thể bù đắp đây?Vũ Lâu khóc tức tưởi, vì bị điểm huyệt nên chỉ có thể mềm người tựa vào lòng hắn, trừ khóc ra, nàng chẳng làm được gì khác, nước mắt này, cũng vô lực như thân thể nàng bây giờ vậy.
135 "Làm giả ngày sinh? Vì muốn gả cho ta? Vì muốn cứu ca ca nàng sao?" Hắn từ tốn hỏi. Từng chút từng chút cảm xúc cứ dồn lại, cuối cùng cũng không thể kìm nén nước mắt nữa, rốt cuộc là ai mới là người nói dối? Giữa bọn họ, rốt cuộc có thứ gì là thật? Nàng còn giấu hắn chuyện gì nữa?Vũ Lâu xoa mặt, lại kéo lại vạt áo lần nữa.
136 Đây là dấu ấn nhục nhã hắn lưu lại cho nàng, dù thế nào nàng cũng không thể giữ lại được. Nàng sợ mình không đủ sức chịu đựng sẽ đau đớn kêu lên, nên kéo tóc ngậm vào mồm, một tay đâm cây trâm bạc xuống.
137 "Tại sao hắn lại đến đây?" Lam Tranh nghiến răng nghiến lợi hỏi Phương Bàng. Phương Bàng đâu biết gì. Cũng không nghĩ đến khúc mắc trong mối quan hệ giữa Tần Vũ Lâu và hai vị Vương gia, tiện mồm nói: "Tiểu nhân không biết.
138 Lam Tranh sao có thể không để tâm được. Nghe thám tử báo cáo xong, hắn tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, mắng: "Dâm phụ, ta còn chưa chết đã muốn gả cho người khác rồi! Còn Diệp Thành nữa! Hắn hắn hắn hắn ----- hắn lại còn dám nói với Vũ Lâu là muốn thành thân với nàng! Quả nhiên ta không nghĩ sai cho bọn họ mà!"Vương Lân nói với tên thám tử vẫn trốn trong chỗ tối nghe Diệp Thành và Vũ Lâu nói chuyện với nhau, không bỏ sót từ nào: "Đi xuống lĩnh thưởng đi.
139 Vũ Lâu cảm thấy rất khó xử, khẽ túm túm sau lưng Phương Lâm, ý muốn hắn rời đi. Phương Lâm hiểu ý, đứng dậy nói: "Nếu đại nhân không còn gì sai bảo, tiểu y xin cáo từ.
140 Tần Vũ Lâu bị giam trong ngục tối ẩm thấp đã một ngày trời, cơm nát cháo thiu, nàng cũng chẳng muốn động đũa, chỉ dựa ở góc tường, ngước lên cửa sổ trên mái nhà, muốn nhìn một chút sắc trời bên ngoài.