81 "Phương Lâm, sao ta lại ở chỗ của ngươi?"Đầu Vũ Lâu đau như muốn nứt ra, đưa tay lên ôm trán, xoa xoa huyệt thái dương. Nàng nhớ rõ hôm qua về tìm Lam Tranh……Nàng ôm bình tuyết hứng trên sen trắng Thiên Sơn kia ngồi trong xe ngựa vừa khóc vừa mắng Lam Tranh với Phi Lục.
82 "Đừng dính vào ta!" Vũ Lâu đẩy hắn, nhưng hắn quyết tâm bám dính, cố gắng cũng vô ích. Hắn hôn lên mặt nàng: "Nói mau, tối qua ngươi đi đâu hả?""Đi đến chỗ ta thích.
83 Vốn nghĩ là không gặp nhau hai mươi mấy ngày, hôm nay sẽ trừng phạt nàng thật cẩn thận, không ngờ lại bị nàng cởi hết y phục, thật không còn mặt mũi nào nữa.
84 Đã qua rất lâu mà vẫn không thấy Lam Tranh quay về, Vũ Lâu bắt đầu thấy lo lắng. Nàng không quen Vũ Dương hầu, cũng không biết người đó thiện hay ác, nếu hắn cũng có ý đồ xấu như Thái tử, chắc chắn sẽ bắt nạt Lam Tranh.
85 Vũ Lâu vội chạy đến kéo hắn lên, nén giận nói: "Ngốc nghếch, có lạnh không hả. Mau theo ta về. ""Tặng ngươi. " Lam Tranh cầm đài sen đưa cho Vũ Lâu. Hộ vệ bị tiếng Lam Tranh nhảy xuống hồ làm kinh động, bây giờ mới chạy đến, thấy Vương gia người ướt sũng, cũng không chính xác tình hình thế nào, chỉ sững sờ đứng bên cạnh, không biết nói gì.
86 Tuy nói như thế, nhưng mỗi ngày ăn cơm, đi ngủ, Lam Tranh đều không được chạm đến Vương phi của mình. Đến tối thứ ba thì thật sự không chịu nổi, hắn thừa lúc Vũ Lâu ngủ say, ôm nàng vào lòng, tay phải luồn vào bên trong áo lót của nàng, kéo dây yếm ở sau lưng, sau đó lại đưa tay ra đằng trước cởi hẳn yếm của nàng ra, tay khẽ mở vạt áo Vũ Lâu, khiến hai khối cầu tuyết mềm mại nằm gọn trong mắt hắn.
87 "So với người bình thường, Thái tử còn cẩn thận gấp trăm lần, ai mà tính kế được với hắn. ""Thái tử không ăn được vải, dính một chút là cả người nổi mẩn, nôn mửa.
88 Trong phòng ngủ, Lam Tranh ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, thất thần. Vũ Lâu tức tối lau tóc cho hắn, rồi nén giận nói: "Không phải ngươi đang ở trong phòng hay sao, sao lại chạy ra ngoài làm gì? Trời mưa to như thế, còn không chịu vào nhà trú mưa nữa! Nếu lại cảm lạnh thì sao, ngươi định làm thế nào?!"Lam Tranh giương mắt lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi quản ta!"Không gặp một canh giờ, hắn lại cứng đầu rồi, vì vừa nghe thấy cha nói đã làm hại Lam Tranh, nên nàng cũng không vì hắn cáu kỉnh mà tức giận như bình thường, lại mỉm cười nói: "Ta mà bỏ mặc ngươi thì ai quản được ngươi.
89 Lam Tranh vẫn sợ nàng chạy trốn, nên vừa hôn vừa muốn cởi quần áo của nàng, nhưng lại càng luyến tiếc không muốn thả tay ôm nàng ra. Vũ Lâu đẩy hắn: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, chọn một việc thôi chứ.
90 Mưa vừa tạnh, nàng nhận được tin báo Huệ vương ở lại Đông cung chăm sóc Thái tử điện hạ. Vì thế, Vũ Lâu nằm một mình ngủ suốt một đêm, không có Lam Tranh quậy tới quậy lui bên cạnh, cảm giác cũng vắng vẻ hơn.
91 Từ sau tiết đoan ngọ hai người quan hệ ở thanh lâu đó đến bây giờ, không hề phát sinh chuyện phòng the nữa, giờ đã là tháng bảy, tính thế nào thì thai nhi cũng không thể mới hơn một tháng được.
92 Câu nói "cơ hội cuối cùng" ấy cứ vang vọng bên tai nàng. Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, ván quyết định sinh tử. Nếu Phương Bàng cũng nói nàng mang thai một tháng thì sao? Chẳng lẽ nàng phải ôm chân hắn khóc rống lên, kêu oan uổng quá hay sao.
93 Ánh mắt nàng chua xót, giọng nghẹn lại: "Phi Lục, thêm nước đi, hơi nguội rồi. "Phi Lục đáp lời, nhanh chóng thêm nước vào thùng tắm. Bọt nước bắn vào mắt Vũ Lâu, nàng kêu lên một tiếng rồi đưa tay lên dụi: "Thật là, nước bắn vào mắt rồi.
94 "Thai chết trong bụng?" Vũ Lâu không thể tin được, máy móc lặp lại một lần, mắt nhìn chằm chằm Phương Lâm: "Ha ha, đừng làm ta sợ……" Nàng che miệng, mắt ngập nước nhưng vẫn như cười: "Xin ngươi, đừng làm ta sợ……"Phương Lâm khẳng định: "Thật sự là đứa bé của cô chết rồi.
95 "Không đâu……" Nàng không muốn tin người ngủ cùng giường với mình, lại là người mỗi ngày đều nghĩ đến việc hại nàng. "Đứa ngốc này, con cẩn thận nghĩ lại xem, rốt cuộc là Huệ vương có gì khả nghi không?"Trong đầu Vũ Lâu nhanh chóng nghĩ lại những chuyện đã qua.
96 "Hồi tháng sáu, nô tài vô tình nghe Phi Lục nói Vương phi có thai một tháng…… Sau đó nô tài liền nói cho Thái tử. "Lam Tranh kéo tóc Lưu Hi, ấn xuống nước: "Nói tiếp đi.
97 Vừa đến Cung Cảnh Hoa, nhìn thấy mẫu hậu, Lam Tranh liền khóc òa, bổ nhào vào trong lòng nàng: "Hu hu hu…… Tần Khải Canh giết chết con của con rồi, …… hu hu hu, làm sao bây giờ?"Hoàng hậu Vương thị nhìn thấy Lam Tranh khóc đến đau lòng, biết là có chuyện lớn, vội lấy khăn ra lau nước mắt cho hoàng nhi, hỏi kỹ sự tình.
98 Hôm nay, bọn thị nữ thấy Huệ vương điện hạ đều ở trạng thái hóa đá, chống má, ngồi ngẩn ngơ không nhúc nhích. "Vương gia…… À……" quản gia nhỏ giọng đến gần, muốn bẩm báo nhưng cũng không biết nên thông báo người tới kia như thế nào, chỉ lắp bắp: "…… Vương, không, Tần…… Tần Vũ Lâu cầu kiến.
99 Vốn dĩ, Vũ Lâu đến tìm Lam Tranh để thị uy, muốn tỏ ý không chịu thua. Nhưng giờ nàng nghĩ là Lam Tranh vẫn chưa hồi phục, kẻ chủ mưu là Thái tử, nên cũng không biết tiếp theo nên làm gì mới đúng.
100 Tuy Vũ Lâu xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng nàng cũng coi như là có thể chịu được cực khổ, không giống như những tiểu thư được chiều chuộng của các nhà khác.