1 Nương nương chịu đựng, đứa bé sắp ra rồi. "Aaaa", tiếng ồn ào làm Thiên Thanh Nguyệt khó chịu, "sao ồn ào quá vậy ?". Mở mắt nhìn xung quanh, Thiên Thanh Nguyệt thấy cảnh một đám người mặc quần áo kì lạ đang đỡ đẻ ột thiếu nữ, nhìn thiếu nữ này chắc khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt tuy tái nhợt do đau đớn nhưng không làm mất đi nhan sắc của nàng, người thiếu nữ này có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt to tròn, mũi cao, môi mỏng, quả thực là một mỹ nhân.
2 Đã được 5 ngày Thiên Thanh Nguyệt đến đây, ngày ngày nàng bị hài tử này ôm không buông tay, lúc ăn, lúc tắm, lúc ngủ. . . đều không buông nàng. Làm Thiên Thanh Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc.
3 Bế hài tử lượn một vòng hoàng cung, cuối cùng cũng tìm được thái y viện, bây giờ trời tối không có nhiều người, Thiên Thanh Nguyệt thuận lợi lẻn vào đó, tìm được thuốc mình cần , nàng tiện thể cầm luôn một số dược liệu khác.
4 Thời gian trôi qua từng ngày,tới ngày trăng tròn Thiên Thanh Nguyệt lúc nào cũng ôm hài tử, dỗ dành chơi đùa, tự mình chăm sóc hài tử. Còn tiểu Dương ngày càng lớn hơn, bây giờ đã là một hài tử trắng trẻo đáng yêu, nhưng có điều hài tử này suốt ngày ôm con búp bê cũ kĩ rách rưới là nàng không buông tay.
5 Thời gian không ngừng trôi, tiểu Dương của nàng đã được bốn tuổi rồi. Hằng ngày nhìn tiểu Dương chơi đùa, ăn uống, ngủ nghỉ làm nàng thấy thật thanh thản.
6 Từ khi thái tử tới đây, bọn nhóc kia cũng không đến nữa khiến nàng bớt lo phần nào, nhưng thật sự mọi việc cứ thế trôi qua sao ? Những vết thương trên người tiểu Dương được Hoa ma ma bôi thuốc đỡ phần nào, mong sao không có việc gì xảy ra nữa.
7 ' Rầm ' cánh cửa bị đạp mạnh, đám thị vệ chạy vào vây xung quanh Hoa ma ma và tiểu Dương. - Các. . . các ngươi muốn làm gì ? - Hoa ma ma hoảng sợ che chắn phía trước tiểu Dương.
8 - Tiểu Dương, nhớ tên tỷ, tỷ là Thiên Thanh Nguyệt. - Thiên Thanh Nguyệt - tiểu Dương lặp lại. - Ừ, tỷ có thứ này cho đệ. Tiểu Dương từ trong vòng ôm của Thiên Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng.
9 - Không biết muộn như vầy thái tử còn đến đây có việc sao ?- Ta. . . ta. . . , cô nương là ai, tại sao lại ở đây ? - Hoắc Lăng Thiên ấp úng. Thiên Thanh Nguyệt nhướn mày, tiểu Dương không vui nhìn hắn.
10 Một tháng sau trong ngự thư phòng. - Thái tử, chuyện này là sao ?'Bộp', một cuốn sổ con ném trước mặt Hoắc Lăng Thiên. Không chút thay đổi, hắn đáp:- Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng ?- Ngươi.
11 - Ha ha, phải nói là tinh khiết, thanh cao thoát tục mới đúng. Từ phía sau vang lên giọng cười của Hoắc Lăng Thiên, tiểu Dương bĩu môi, tiểu Dương không thích hắn.
12 Mặt trời đứng bóng, đến trưa rồi, tuy không chạy theo tiểu Dương và Hoắc Lăng Thiên, nhưng nàng cũng cảm thấy mệt thay tiểu Dương. Tên nhãi đó lấy đâu ra nhiều sức thế nhỉ ? Hắn không mệt nhưng tiểu Dương của nàng biết mệt, nhìn mồ hôi chảy ướt y phục thì biết tiểu Dương mệt thế nào.
13 - Tiểu tử, muội muội ngươi thật dễ thương nha. Tên nhãi được gọi là đại ca tiến lên đẩy Hoắc Lăng Thiên ra, đứng trước mặt tiểu Dương nói. Đưa tay muốn chạm mặt tiểu Dương.
14 Hai ngày rồi, tiểu Dương đã hôn mê hai ngày nay, vậy mà bọn chúng không thèm để ý vẫn tiếp tục chạy tới Bắc thành. ' Chết tiệt ' sao nàng lại vô dụng như vậy, ngay cả cho đệ ấy uống chút nước cũng không thể.
15 - Tỷ tỷ ?- Tỷ đây, đệ thấy thế nào rồi ?Tiểu Dương dụi dụi mặt vào ngực nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng. - Hơi mệt ạ !- Vậy đệ nằm nghỉ đi. . . - Không muốn, tiểu Dương ngủ sẽ không thấy tỷ, tiểu Dương khỏe rồi, tiểu Dương không nghỉ nữa.
16 Bình minh sắp đến, Thiên Thanh Nguyệt biết thời gian của nàng sắp hết, nhìn tiểu Dương không biết đã thiết đi lúc nào trong lòng, nàng cười mỉm dịu dàng.
17 Con hổ như thấy miếng mồi ngon, hai mắt nó đỏ lên, tiếng ' gừm gừm ' của nó như xác định con mồi. Nó khom người xuống thủ thế chuẩn bị lao về phía tiểu Dương.
18 Khóc rất lâu, sau đó, tiểu Dương lau nước mắt, đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng. - Đệ sẽ không để ai đụng đến tỷ nữa, nhất định!Sau đó tiểu Dương cất nàng vào áo làm nàng không thấy gì cả.
19 Đã được nửa năm kể từ khi Thiên Thanh Nguyệt và tiểu Dương ở đây. Bây giờ tiểu Dương hoàn toàn quen thuộc với cách sống trong rừng cũng như tự bảo vệ mình.
20 Trở về hang động, ngay khi con sư tử định đi theo vào trong, tiểu Dương liền quăng cho nó ánh mắt sắc lạnh. Con sư tử rùng mình, khựng lại, nó quay đầu nằm xuống cạnh cửa hang, nhìn tiểu Dương lạnh lùng quay lưng đi, con sư tử nhắm mắt gục đầu xuống.