41 Chân trời dần dần rực sáng đón ngày mới. Trong túp lều gần cửa hang, tiểu Dương đang ngồi trên giường dựa lưng vào tường. Hai tay ôm búp bê trước ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
42 Lại qua mấy ngày, do có người bị tấn công trong rừng nên hầu như tất cả đều không dám vào rừng nữa. Trong mấy ngày này, tiểu Dương cũng không ra ngoài mà chỉ ở trong lều.
43 Những tiếng la hét thê lương ngày một ít đi. Những tia sáng mặt trời len lỏi vào lều, không còn một tiếng động nào cả. Tất cả. . . chỉ còn là sự tĩnh lặng.
44 Nhanh chóng xuyên qua khu rừng, tiểu Dương ẩn dấu mình trong một cái cây lớn ngay bìa rừng. Nhìn khung cảnh trước mắt, hắn nhíu mày. Ngay ngoài rừng là một ngôi làng không lớn cũng không nhỏ.
45 Nhanh chóng phi thân về phía trước không chút dừng lại, ngay khi sắp ra khỏi ngôi làng, bỗng phía trước xuất hiện một tên xác sống. Ngay khi tiểu Dương muốn vòng qua hắn mà đi tiếp, Tây Hòa lại sợ hãi, tay cầm kiếm chém vào hắn.
46 Nhìn dòng dung nham chảy phía dưới, hắn lạnh giọng nói:- Ra ngoài. - Hả?- Ngươi ra ngoài. - Còn ngươi. Tiểu Dương liếc hắn một cái, mắt lạnh cảnh cáo, ngươi không ra ta ném ngươi xuống.
47 Trong hang động cũng chỉ còn một góc trong động có tảng đá nhô lên là chưa bị dung nham nhấn chìm. Bọn họ đứng trên đó nhìn dung nham ngày càng dâng cao.
48 Trong Hoa Đào sơn trang, Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo ngày nào cũng ra trước cửa cấm địa chờ đợi. Thời gian cứ thế đi qua, không biết thời gian bên trong thế nào, nhưng bên ngoài bọn đợi đã hơn một năm rồi.
49 Trên đường đến Bắc thành, mọi việc đều thuận lợi, chỉ cần qua một trấn nữa rồi đi thêm đoạn đường khá dài nữa là đến nơi. Một đường này đều rất thuận lợi.
50 Tiểu Dương ôm Thiên Thanh Nguyệt dẫn đầu đi ra ngoài. Hoàng Phủ Quân, Hỏa Diễm đi theo phía sau, tiểu Hắc kè kè bên chân tiểu Dương. Cả nhóm người vừa đặt chân ra khỏi tửu lâu đã hấp dẫn sự chú ý của người khác.
51 Mọi việc xảy ra cũng chỉ là một khúc đệm nhỏ trên đường, hôm sau tiểu Dương cùng hai người một thú lại tiếp tục lên đường. Trước khi ra khỏi trấn nghe những tiếng bàn tán về Trần gia giàu nhất trấn bị ma ám mà Hoàng Phủ Quân và Hỏa Diễm thì vui vẻ đánh xe ngựa như chẳng biết gì.
52 Hỏa Diễm đánh xe đến Dạ Tịch lâu, là tửu lâu lớn nhất nhì trong thành. Tửu lâu này chỉ mới mở ra cách đây không lâu, nhưng không ai là không nghe tiếng, cũng không ai dám làm loạn ở nơi này vì đơn giản người làm loạn không chết thì toàn gia đều chết nên ai cũng an phận khi tới nơi này.
53 Dùng bữa xong, tiểu Dương liền tắm rửa rồi ôm Thiên Thanh Nguyệt lên giường ngủ. Lúc Hoàng Phủ Quân về thì cũng chỉ đi lên lầu 3 để gặp Hỏa Diễm, tiểu Hắc và Lâm Hòa vì hắn biết tiểu Dương đang nghỉ ngơi không thích bị làm phiền.
54 Tiểu Hắc không chút do dự đứng chắn trước mặt tiểu Dương, vươn móng vuốt đánh về phía Hoắc Lăng Thiên. Hoảng hốt, Hoắc Lăng Thiên nhanh chóng xoay người thoát khỏi móng vuốt Tiểu Hắc, hắn vội vàng nói:- Tiểu Dương, là ta, ca ca của đệ, ta là Hoắc Lăng Thiên đây.
55 Hoắc Lăng Thiên kích động vui mừng nhìn tiểu Dương. Đệ ấy nhớ hắn, vẫn nhớ người ca ca này. Vừa định đứng dậy chạy vọt tới trước mặt tiểu Dương, nhận ra ý đồ của hắn, Hoàng Phủ Quân liền nện một quyền xuống chân hắn.
56 Tiểu Dương đứng trước mặt Lâm Hòa, lạnh nhạt nhìn hắn và La Thanh Nhiên khiến hắn không dám thở mạnh. Thiên Thanh Nguyệt nhìn mọi việc xảy ra mà không biết tư vị lúc này là gì? Nàng không muốn đôi co với một tiểu nữ hài, nhưng những lời đó làm nàng tức giận không thôi.
57 Thấy Thiên Thanh Nguyệt bị người khác mang đi, tiểu Dương liền hoảng sợ đuổi theo. Hơn mười tên hắc y nhân chặn đường tiểu Dương, hắn như muốn phát điên.
58 Cảm thụ vòng tay ấm áp của Thiên Thanh Nguyệt, cả người tiểu Dương run lên ôm chặt lấy nàng, hắn giống như mê sảng mà không ngừng đau đớn gọi:
- Nguyệt nhi.
59 Tiểu Dương nắm chặt tay Thiên Thanh Nguyệt sải bước hướng đám người Tiểu Hắc. Cảnh tượng máu tanh chẳng ảnh hưởng chút nào đến hai người.
Dưới ánh trăng sáng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ hài hòa sánh bước cùng nhau.