1 Đường Dĩ Mạch đem thân thể nhỏ bé mềm mại của Cố Hiểu Noãn ôm vào trong lòng, nghe tiếng hô hấp đều đều của tiểu nữ sinh trong ngực, cảm giác trái tim của chính mình đập mỗi lúc một nhanh chóng không chịu khống chế.
2 Hai tháng trước. . . “Cái gì! kết giao! !”Cố Hiểu Noãn đứng ở bên đường cái, trên tay cầm chiếc điện thoại di động với một vẻ mặt không thể tin nổi. Bên đầu kia của điện thoại là bạn cô _ Ninh Âm.
3 Đang ở thời điểm Cố Hiểu Noãn chuẩn bị phát tác, Viên Nhất Xuyên đi ở phía sau nhìn thấy phía trước tình huống không đúng lắm nên chạy đến xem, hắn hướng bên trong xe nhìn xem, phát hiện nguyên lai là người quen, vội vàng đối với người ngồibên trong xe chào hỏi: "Ai u, nguyên lai là đường tổng a, này đều là hiểu lầm, hiểu lầm, tôi tới giới thiệu ọi người biết nhau một chút, hai người này, đây là em họ tôi, còn đây là bạn gái tôi, vị trong xe này chính là Đường tổng của công ty anh, Đường Dĩ Mạch.
4 Đường Dĩ Mạch nhìn Cố Hiểu Noãn ký tên, sau đó liền nhận lấy mấy tờ giấy kia liếc mắt một cái, cũng không nhìn lại, chỉ nhàn nhạt đứng lên phân phó: "Mấy ngày rồi cũng chưa có ai thu dọn quét tước căn hộ, vì vậy cô đem phòng ở toàn bộ quét tước sạch sẽ một lần, tôi đi thư phòng sửa sang lại ít tư liệu, không có việc gì thì không cần quấy rầy tôi.
5 Cố Hiểu Noãn mặc dù ở nhà Đường Dĩ Mạch lúc nào cũng bị khinh bỉ, nhưng là ngày vẫn cứ trôi qua, làm một người giúp việc nho nhỏ, cô mỗi ngày nấu cơm, mua đồ ăn, dọn dẹp mọi thứ đều phải tận lực không ai oán, cái này không phải gọi là đau cũng phải vui vẻ sao?Vào buổi tối một ngày, sau khi ăn cơm rửa bát xong, như mọi lần Cố Hiểu Noãn lại cầm lấy khăn lau, lau dọn trong phòng khách, trà trái trà phải, mà Đường Dĩ Mạch cũng như thường lệ ngồi trong phòng khách, đắc ý rung đùi xem tivi.
6 Bị Đường Dĩ Mạch ôm ở trong lòng, Cố Hiểu Noãn vừa nghe đến từ "Nón xanh " này, tinh thần liền tỉnh táo hơn, nội tâm cân nhắc nghĩ: hóa ra nữ nhân kia chính là bạn gái cũ của đại thúc, đại thúc còn nói chính mình bị hai người trước mắt này cho đội nón xanh, như vậy nam nhân nhã nhặn đứng trước mắt này chính là gian phu? A… A… A.
7 Cố Hiểu Noãn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng Đường Dĩ Mạch chạy trối chết như lúc này, không khỏi cảm thấy buồn cười, trong nội tâm lại an ủi chính mình: nụ hôn đầu tiên không còn thì không còn đi, còn có thể như thế nào nữa, lại không thể đi tìm hắn đòi hôn môi trả lại.
8 Buổi sáng ngày thứ hai, Cố Hiểu Noãn thần chí im lặng, mơ màng mở to đôi mắt, xuất hiện ở trước mắt cô là thân hình Đường Dĩ Mạch đang nằm ở bên cạnh.
9 "Cháu mới không có!""Chẳng lẽ em liền đối với tôi một chút ý tứ cũng không có sao?""Cháu. . . Cháu cháu. . . Không có…!"Cố Hiểu Noãn bị Đường Dĩ Mạch ép hỏi gấp gáp như vậy, liền đỏ mặt vội vàng muốn giải thích.
10 Mất mát trong mắt Uông Viễn Phi chợt lóe rồi biến mất, nhưng lại không tránh được ánh mắt của ba người khác, Cố Hiểu Noãn cùng Ninh Âm đều không muốn vạch trần sự cô đơn trong lòng hắn, nhưng là, Đường Dĩ Mạch liền không cảm thấy như vậy.