41 "Tần Vũ Lâu --- hôm nay ngươi đi đâu thế?" Lam Tranh đi đến cửa phòng ngủ lại bắt đầu dở chứng gây chuyện với nàng. Nàng mỉm cười: "Hôm nay thiếp ra ngoài tìm đồ chơi cho điện hạ.
42 "Lam Tranh…" Vũ Lâu không muốn Thẩm Băng Sơ chiếm được ưu thế, cũng lại gần, không ngờ Lam Tranh vừa nghe thấy tiếng nàng, lại càng rúc sâu vào lòng Băng Sơ, giận dữ quát: "Cút, Tần Vũ Lâu, cút ngay cho ta, hu hu hu….
43 Lam Tranh nhìn chằm chằm mặt quạt, mím môi không nói, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (Là chữ này nè "川"), có vẻ cực kỳ thống khổ, cũng không chú ý đến Vũ Lâu nữa, mà cúi đầu nói với Lưu Hi: "Ta đau đầu quá….
44 Nàng hít thở định thần, tay giấu trong áo nắm chặt, nuốt cục tức vào trong bụng. Ngồi xuống bên cạnh Lam Tranh, tiếp lấy khăn trong tay thị nữ, khẽ khàng lau mồ hôi cho hắn.
45 Hắn híp mắt nhìn nàng: "Vũ Lâu? Tần Vũ Lâu?"Nàng không biết trả lời như thế nào, hơi gật đầu thừa nhận thân phận của mình. Hắn bật cười: "Lão già Tần Khải Canh này, lá gan thật to, dám đem con gái gả cho ta.
46 Lam Tranh nhìn một bàn đầy món điểm tâm nguội, ném đũa lên bàn nói: "Ta không ăn bánh nhân thịt và bánh hạt thông, ta muốn ăn quả du cao, bát trân cao, hoặc tạp quả cao cũng được.
47 Vũ Lâu bắt gặp ánh mắt ngả ngớn của Lam Tranh có chút sinh nghi: “Ta thì có gì ngon mà ăn, có phải đầu ngài vẫn còn hơi choáng không?”“Đau…đau…. ” Hắn nghe nàng nói, liền ôm đầu: “Đầu ta đau như muốn nứt ra ấy, ngươi còn đứng đó làm gì, mau dìu ta đi nghỉ.
48 Nửa đêm, trời tối đen như mực, gió lạnh thổi hiu hắt. Một bóng đen chạy vụt vào trong một ngõ nhỏ, đưa tay gõ gõ có quy luật lên cánh cửa một tiểu viện.
49 Tần Vũ Lâu lắc đầu: “Năm ngoái, Vương phủ cho người mua mười vạn lượng than củi tích trữ cho tháng giêng tới tháng mười hai, cứ cho là mọi người trong phủ sợ lạnh, mua nhiều để sưởi thì cũng không có gì lạ, nhưng vì sao đến tháng sáu, tháng bảy lại mua thêm hai vạn lượng nữa? Giữa mùa hè mua củi về đốt không sợ bị cảm sao.
50 Người thông minh không nói lời thừa, nếu đã ngả bài với nhau thì cũng không cần phải che đậy nữa. Vũ Lâu cười lạnh: "Ngươi nói rất đúng, ta chính là nhằm vào ngươi, không phải ngươi cùng với chú cháu Vương thị vệ âm mưu với nhau, muốn bức ép, đuổi ta ra khỏi Vương phủ hay sao? Ta nói cho ngươi biết, các ngươi còn kém lắm! Mấy ngày vừa rồi ta nhịn các ngươi, không phải vì ta tốt tính, mà vì không có thời gian để xử lý các ngươi! Tối nay, ta đang muốn tính sổ với các ngươi một lúc cho xong chuyện đây.
51 (Tên chương này tiếng Hán là Phúc hắc vs Tiếu diện hổ. Ý là một kẻ nham hiểm, khẩu phật tâm xà í. )"Cửu ca----"Tấn vương vừa mới bước đến, Lam Tranh đã vui vẻ chạy tới trước mặt hắn, kéo ống tay áo hắn nói: "Cửu ca, đệ nghe tin huynh đã từ Liêu Đông về mấy hôm rồi, sao giờ mới tới thăm đệ.
52 "Thơ đọc xuôi ngược là gì?" Lam Tranh tò mò hỏi. Chà, thật là ham học hỏi, nàng đáp: "Thơ đọc xuôi ngược, nghĩa là đọc xuôi, hay đọc ngược cũng đều thuận tai, ý thơ vẫn đủ.
53 (Hôi lang vs Bạch thỏ)Buổi tối, lúc đi nghỉ, Vũ Lâu vẫn còn giận dỗi, không nói không rằng, cũng không thèm thay y phục, chỉ ngồi dưới đèn đọc sách. Lam Tranh từ đằng sau ôm lấy nàng, cằm ghé lên vai nàng, dán sát vào tai nàng nói: "Là ta không tốt, đừng giận ta nữa.
54 Tay của nàng đã bị hắn giữ chặt, nên hắn không thèm quan tâm, mà vẫn tiếp tục hành động của mình. Nhưng hắn đã coi thường một chuyện, đó là, dù nàng đang là người bệnh, không nhiều sức như bình thường, nhưng chân thì vẫn rảnh rỗi.
55 Vũ Lâu tưởng đây là trò đùa dai của Lam Tranh, nên sai thị vệ đi tìm, nhưng tìm một vòng cũng không thấy đâu. Lúc này Vũ Lâu mới ý thức được sự việc đã trở nên nghiêm trọng rồi.
56 Độc Cô Lam Tranh giống như vừa trải qua một giấc mộng kinh hoàng, tuy đã tỉnh, nhưng những gì xảy ra trong mộng hắn vẫn nhớ rõ. Hắn ngớ ngẩn giả điên giả khùng bám lấy Vũ Lâu thế nào, hắn yếu đuối bị huynh đệ đùa cợt ra sao, hắn ngây thơ ngây thơ thích chơi với con khỉ con, vui đùa với những động vật nhỏ như thế nào.
57 Vương Đàn hét lên một tiếng, đưa tay tát vào mặt Lam Tranh: "Chết đến nơi rồi còn không thành thật à!"Cái tát này như đánh lên mặt Vũ Lâu vậy, Lam Tranh còn chưa kêu đau, nàng đã không chịu nổi: "Đừng đánh hắn! Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào, nói đi.
58 "Lam Tranh---" Vũ Lâu hét chói tai. Vương Đàn tiến lên từng bước, dẫm lên vai hắn, một tay kề kiếm vào lưng hắn: "Ngươi còn dám bước lên một bước, ta sẽ giết hắn!"Vết thương trên mặt Vũ Lâu còn đang chảy máu, nhìn thấy Lam Tranh hôn mê, nước mắt vỡ òa: "Ngươi mau thả hắn ra, hắn phải gọi đại phu---" Vương Đàn cười lạnh: "Tên ngốc này đâu phải bệnh ngày một ngày hai, cuống cái gì chứ, nương nương mau tiếp tục cắt mặt mình đi, nếu không ---" đầu kiếm lại ấn thêm một chút vào lưng Lam Tranh.
59 Vũ Lâu ngồi trước bàn trang điểm, cúi đầu nhắm mắt, cắn môi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong gương là một khuôn mặt với vết sẹo màu hồng vặn vẹo như con rết, thật dữ tợn, đáng sợ.
60 Phi Lục đưa khăn cho Vũ Lâu nói: "Tiểu thư, người chườm lạnh một chút đi, đừng khóc nữa, mắt sưng cả lên rồi. Vương gia sẽ không đi tìm ả Băng Sơ kia đâu, dám bắt cóc Vương gia, đây là tội chết rồi.