21 Chân thị đuổi theo Tần Vũ Lâu dồn sức đánh một hồi, mệt không kịp thở ngồi xuống ghế, giận dữ mắng mỏ con gái lỗ mãng: "Vũ Lâu, con xem con đi, không phải chỉ là bị hắt mực vào thôi sao, giặt sạch sẽ là được rồi, con chạy về đây làm cái gì? Nếu Hoàng hậu nương nương mà biết được thì…Ca ca ngươi vẫn còn đang bị nhốt trong ngục, Tần gia ta sẽ gặp họa diệt môn mất thôi… hu hu… Cũng tốt, cả nhà giả trẻ cùng nhau xuống gặp Diêm Vương vậy, cũng đỡ phải tịch mịch trên đường xuống hoàng tuyền, hu hu….
22 Tần Vũ Lâu lăn qua lăn lại, không ngủ được, càng nghĩ càng giận. Tên tiểu tử Độc Cô Lam Tranh này, mắt mù tai điếc, đã vậy còn hay ngất đi để mất trí nhớ, thế mà hôm nay dám làm như vậy với nàng trước mặt bao nhiêu người.
23 "Tiểu thư? Tiểu thư?" Lần này Phi Lục nghe rõ ràng một âm thanh trầm đục. "Không sao, ta đang đập gián. " Tiếng Tần Vũ Lâu vọng ra. "Có cần em giúp một tay không?""Không cần, đánh chết rồi.
24 Hắn đã không còn vẻ mặt trêu ngươi như vừa rồi nữa, ánh mắt lúc này ngập tràn sự bất đắc dĩ, hắn cười nhẹ: "Một cú đánh trúng nhiều đích, mẫu phi qua đời cũng không kịp về chịu tang, ngay cả người lẽ ra sẽ là Vương phi cũng tuột mất.
25 Vũ Lâu giật mình đứng dậy: "Hắn đến đây làm gì?""Đang ngồi ở tiền sảnh rồi, người mau ra xem xem. "Tần Vũ Lâu lạnh mặt đi ra phòng khách, từ xa đã nhìn thấy Huệ vương đang đùa giỡn với con chim họa mi của cha nàng, thầm nghĩ, tên này thật đúng là vô tâm vô phế.
26 Tần lão cha phân phó hạ nhân trong phủ chuẩn bị tiệc rượu, rồi rời đi để lại hai người bọn họ, Vũ Lâu xoa xoa thái dương, cau mày đau khổ. Lam Tranh vẫn loanh quanh bên cạnh con chim họa mi, bĩu môi trêu chúng nó.
27 Từng dòng hồi ức như hiện lên trước mắt khiến Lưu Hi rùng mình một cái, nét mặt càng lúc càng méo mó, nghẹn một lúc mới nói: "…Trước kia điện hạ là người thế nào… giờ có nói cũng không có ý nghĩa gì cả.
28 Im lặng không nói gì. Vốn nghĩ rằng phải sang năm, có hài tử, nàng mới phải trải nghiệm kiểu làm nũng vô lý này, không ngờ bây giờ phu quân của nàng đã dùng rồi, nàng thở dài, vẫn tươi cười nói: "Điện hạ mau mặc quần áo vào, theo ta đi ăn cơm…""Không đi, không đi!" Ngang ngạnh hừ giọng.
29 Giường của nàng rất nhỏ, vì thế hai người nằm rất sát nhau. Tần Vũ Lâu còn đang tính toán xem nên xử lý chuyện Vương quản gia thế nào sau khi hồi phủ, nên không để ý tới hành động sờ sờ mó mó của Lam Tranh, nhưng một lát sau, nàng lại thấy hành vi của đối phương càng lúc càng làm càn, lại dám từ phía sau ôm lấy nàng.
30 Ở gần khuê phòng của Vũ Lâu có một cái ao rửa mực (Dùng để rửa bút khi luyện viết chữ), hồi đó cha làm cho nàng luyện chữ, Tần Khải Canh tạo ra cái ao này theo là do ý tưởng từ cách tập viết của Vương Hi Chi (*).
31 Vũ Lâu thoáng hoảng hốt nhưng kịp trấn định lại ngay, dùng khuỷu tay huých vào cằm hắn, sau đó quét chân, đá hắn xuống đất. Động tác đột ngột khiến Lam Tranh ngã xuống giường, một lúc sau mới kịp phản ứng, ghé vào mép giường khóc nức nở lên án Vũ Lâu: "Ngươi là Vương phi của bản vương, cớ sao bản vương không được đè ngươi?"Mới có một ngày không gặp mà miệng hắn toàn những lời lẽ đồi trụy.
32 Từ lúc nghe thấy cái tên Băng Sơ này, sự nhiệt tình của Độc Cô Lam Tranh với Tần phủ liền giảm xuống mức đóng băng, vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị hồi phủ.
33 Lam Tranh che cho Băng Sơ ở sau lưng, nói với Vũ Lâu: "Ngươi đừng phạt nàng, trước kia ngươi chưa đến, đều là nàng chăm sóc cho ta. "Vũ Lâu cố gắng dùng đôi mắt tình cảm, dịu dàng nhất, giọng điệu cũng ấm áp nhẹ nhàng như gió tháng tư: "Muội muội nói gì vậy, tỷ tỷ là người hung hãn không hiểu lý hiểu tình như vậy sao.
34 Phi Lục thấy tiểu thư nói năng thô lỗ, biết ngay là nàng đã thực sự tức giận, nàng không dám hỏi lại nữa, sợ mang họa vào thân. Vừa theo tiểu thư quay về phòng ngủ của Vương gia, đã thấy ngay Băng Sơ đang ngồi trong lòng Lam Tranh, giọng dịu dàng ướt át đùa giỡn cùng hắn, thấy nàng và tiểu thư đi vào, cũng chỉ liếc mắt một cái, không đứng dậy thi lễ, mà tiếp tục uốn éo nói chuyện với Vương gia.
35 Vì lúc trước, dù Độc Cô Lam Tranh bắt nạt nàng thế nào, nàng cũng ra vẻ bất khuất, kiên cường, giờ đột nhiên thấy nàng khóc, hắn thực sự lo lắng, cũng không còn để ý đến Băng Sơ cũng bị ngã xuống đất nữa, chạy qua xem Vũ Lâu: "Ngươi bị thương ở đâu?""Không sao đâu.
36 Đã được mẹ giáo dục trước khi thành thân, đương nhiên nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì, chắc là lúc vừa rồi kéo áo của nàng, nên Lam Tranh có phản ứng. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này, không biết làm thế nào, đã vậy, Lam Tranh lại còn sán lại: "Vũ Lâu, mau giúp ta nhìn xem nào.
37 Tần Khải Canh vận dụng hết các mối quan hệ cũng không cứu được hắn, hắn đã bị áp tải về kinh thành, xử tử hình. Tần gia cuối cùng phải chịu, hứa gả Tần Vũ Lâu cho con trai trưởng của Hoàng hậu là Huệ vương Độc Cô Lam Tranh.
38 "Ngươi! Ngươi đứng đắn một chút!" Sự giáo dục nề nếp, nghiêm chỉnh từ nhỏ cũng không dạy nàng cách đối phó với tên Vương gia phóng đãng này. "Nếu bản vương cứ không đứng đắn thì sao?" Hắn cầm cây quạt bên hông lên, khều khều vào cằm nàng, ghé sát tai nàng vừa khẽ cười vừa nói: "Kể cả bản vương có thực sự làm nhục cô, thì cô có thể làm gì nào? Về nhà khóc lóc kể lể với Thập đệ sao? Hắn với Thẩm Băng Sơ còn đang nồng nhiệt như thế, làm sao còn nhớ đến cô chứ.
39 "Vật đáng giá như thế, Tần thị không dám nhận, vô công bất thụ lộc. ""Ta vốn muốn mang đến tặng cô mà, nếu không, trời lạnh thế này, bản vương cầm quạt làm cái gì.
40 Tần Vũ Lâu lạnh lùng nhìn mẹ, nghe bà nói tiếp: "Con gái ngoan, theo mẹ thấy, nhân duyên giữa con và Tấn vương chưa hẳn đã hết đâu. " Chân thị kéo tay con gái, mắt lim dim tưởng tượng: "Sức khỏe của thái tử càng ngày càng yếu, sống được ngày một ngày hai, không ai có thể nói trước được.