61 "Vũ Lâu, ngày mai mời Phương Bàng đến khám vết thương kia cho con đi, xem hắn có cách gì không. "Vũ Lâu sợ nhất mọi người chú ý đến mặt nàng, liền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Để nói sau đi, giờ con không có tâm trạng nào…" Nàng sợ để Phương Bàng nhìn thấy, hắn cũng không có cách nào, đến lúc đó, mọi hy vọng của nàng đều tan biến hết.
62 Nàng nghiêm mặt nói: "Lam Tranh, chúng ta sinh con đi. " Vừa nói xong, tâm trạng của nàng cứ như chiến sĩ ra trận vậy, trong lòng như đánh trống, lại hơi hối hận, lẽ ra phải suy nghĩ kỹ lại đã, không nên gấp gáp như thế, chết tiệt, chết tiệt.
63 Phương Lâm có đôi mắt hồ ly nhỏ dài giống ca ca hắn, kể cả có đang dự tang lễ thì nhìn cũng vẫn như đang cười. Lúc này cũng thế, nếu không phải Tần Vũ Lâu đã biết hắn, thì đến tám phần là sẽ đá bay hắn đi vì nghĩ là hắn đang cười nhạo nàng.
64 Hành động của hắn khiến Vũ Lâu giật mình kinh ngạc, đang muốn dùng một chưởng đánh bay hắn ra, thì chợt nghĩ, sao không nhân cơ hội này mà đơn giản hóa mọi chuyện đi, mình cũng đỡ phải mặt dầy mà chủ động thân mật với hắn nữa.
65 Phương Lâm cúi người nhặt quyển sách lên: "Ta không dùng đến nên đem tặng cho cô, cô lại còn không cảm kích. "Vũ Lâu chỉ vào quyển sách đó, mặt đỏ bừng: "Nhìn bìa thôi là biết vật dâm tà rồi! Sao ngươi lại có mấy thứ đồ này cơ chứ?" Phương Lâm tiện tay mở ra: "Có người bệnh nặng gần chết, ta chữa cho hắn, hắn vì cảm kích mà tặng cho ta thứ này, ôi, toàn là viết về chuyện nam nữ, ta đâu có dùng được, tặng cho ngươi vậy thôi.
66 Lam Tranh ôm lấy thân hình mềm nhũn của Vũ Lâu, dùng đầu lưỡi trêu đùa vành tai đáng yêu của nàng. Vũ Lâu mở mắt nhìn hắn, hơi sửng sốt, hai gò má ửng hồng diễm lệ, rồi khẽ nhắm lại, rúc sâu vào trong ngực hắn.
67 Đây là lần đầu tiên Vũ Lâu vào cung nên nàng rất lo lắng. Trước khi xuất môn, Vũ Lâu cẩn thận kiểm tra lại dung mạo, y phục của mình, sau đó mới nhẹ nhàng bước theo Lam Tranh.
68 Vũ Lâu rời khỏi cung Hoàng hậu, lập tức chạy đi tìm Lam Tranh. Nhưng nàng lại không rõ phương hướng, đành phải túm một tiểu thái giám lại, sai hắn đi Đông cung thông báo có Huệ vương phi cầu kiến.
69 Độc Cô Diệp Thành hành lễ với Thái tử: "Tham kiến Hoàng huynh, không biết Hoàng huynh cho gọi thần đệ tới đây là vì việc gì?" Hắn nhìn thấy Lam Tranh và Vũ Lâu cùng ngồi trong điện, cũng hơi nghi ngờ, không biết hai người này ở đây làm gì.
70 Lúc Vũ Lâu biết thử thách thứ ba của Thái tử thì thật sự muốn ngất luôn cho xong. Dù nàng có kỹ thuật bắn cung thiện xạ, cũng không thể cam đoan có thể phát huy tốt vào thời điểm mà sinh mệnh cao quý của Thái tử bị đặt trên tay mình.
71 Không đạt được mục đích, Lam Tranh thề không chịu bỏ cuộc, dục hỏa đêm qua còn chưa phát tiết, hôm nay bị nàng khiêu khích lại càng bùng lên. Buổi tối, hắn ngồi xoa xoa hai tay vào nhau, đầu thì toan tính xem làm thế nào để đem nàng ăn sạch sẽ.
72 Bị hắn quậy phá, còn bị hắn lừa nữa. Hắn lưu luyến rời khỏi nàng, áp xuống người Vũ Lâu, đưa tay lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, đừng khóc nữa, mọi người không biết lại tưởng ta bắt nạt nàng.
73 Thời tiết đang ấm dần lên, đông qua xuân tới, gió cũng trở nên dịu dàng hơn, nhưng tâm tình của Vũ Lâu thì không tốt một chút nào cả. Nguyên nhân rất đơn giản, quỳ thủy của nàng chưa tới (Kinh nguyệt).
74 Cảm giác của Vũ Lâu lúc này cũng không biết là mừng hay lo nữa, bực bội đẩy hắn: "Còn không mau buông ta ra!" Lam Tranh hơi thất vọng, nhưng cũng không định buông tha: "Cho ta ôm một lúc thôi.
75 Kết quả thi đình vừa công bố, ca ca của Phi Lục chỉ đứng thứ hai trong mười tám người, thành tích cũng không tốt lắm, nên được phân về địa phương làm Ngự Sử.
76 Hắn kéo hai tay nàng vòng quanh cổ mình, Vũ Lâu vùi đầu vào cổ hắn thở dốc: "Lam… Lam Tranh… có người đến, mau dừng lại đi…"Lam Tranh ngậm lấy phiến môi nàng, nuốt hết lời cầu xin mềm mại nhu hòa ấy, động tác ở thân dưới càng thêm kịch liệt.
77 Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, mụ vừa liếc mắt một cái là nhìn ra ngay vị công tử mặc y phục sang trọng này xuất thân không tầm thường, ít ra cũng là con nhà quý tộc.
78 Vũ Lâu nghe tú bà nói vị khách lớn tuổi đã rời đi, chỉ còn lại vị trẻ tuổi hơn đang ngồi trong phòng. Lương Vương đi rồi, một mình tên Lam Tranh kia cũng không tốn sức lắm.
79 Dù Vũ Lâu có nghiến răng nghiến lợi cũng không có tác dụng gì với Lam Tranh, ngược lại còn tạo cơ hội cho hắn trêu chọc nàng. Hắn biết vành tai là nơi mẫn cảm của nàng, liền dùng đầu lưỡi quấn quít trêu chọc, hắn biết nàng không chịu nổi khi hắn xoa nắn hai khối cầu tuyết mềm nhuyễn của nàng, nên hắn lại càng dịu dàng vuốt ve.
80 Lam Tranh đưa tay lau khóe miệng, đau quá, e là mấy ngày này ăn uống cũng khó khăn rồi. Hắn nhìn Vũ Lâu, thấy nàng đang nhìn hắn chăm chăm. Nhất định nàng cũng rất hối hận, không ngờ lại xuống tay mạnh thế đây mà.