201 Mấy người trong phòng không biết là Lăng Tiêu đang ở ngay bên ngoài, Xuân Lan cười hì hì nói:- Ai mà biết được. Nhìn toàn thân muội đầy vết thương, quả thực ghê người, có thể tưởng tượng được muội đã phải chịu đựng những khổ sở, đau đớn tới mức nào.
202 - Ta cũng muốn nhìn!Phong Linh đang có chút yếu ớt, được Xuân Lan và Thu Nguyệt đỡ, đi ra, khuôn mặt thoáng hồng nhìn Lăng Tiêu:- Ta muốn tận mắt trông thấy tên biến thái đó chết trong.
203 Đêm khuya, bầu trời u ám, trên không trung lúc này có khoảng mười lăm, mười sàu người xếp thành một hàng bay nhanh qua bầu trời. Bay được một đoạn, đám người đó bất đắc dĩ hạ xuống mặt đất phi hành, tốc độ của bọn họ không ngờ còn nhanh hơn so với động vật chạy trốn.
204 Ở bên trong trận, Dư Thiên rốt cuộc không kìm nổi, phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ quét về đám Sương mù phía trước. Đám Sương mù như tổ ong vò vẽ xoắn lại trong giây lát rồi nổ tung, sau đó như ong vỡ tổ bắn về hướng ba người này.
205 Ở bên trong trận, Dư Thiên rốt cuộc không kìm nổi, phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ quét về đám Sương mù phía trước. Đám Sương mù như tổ ong vò vẽ xoắn lại trong giây lát rồi nổ tung, sau đó như ong vỡ tổ bắn về hướng ba người này.
206 Sau một hồi mưa to gió lớn, cơn mưa cũng đã tạnh. Cơn mưa qua đi đã rửa sạch tất cả, tạo cho thành Penzias một không khí tươi mát mới mẻ, thấm đẫm lòng người.
207 -Những người đó. . . bọn họ ở đâu?Môi Lý Võ Thông bỗng nhiên trở nên hơi run run, hắn bỗng nhiên cảm giác toàn thân đều có chút vô lực, trong lòng dâng lên một ý niệm quái dị:-Ta dường như, không nên đi trêu chọc tiểu tử Lăng Tiêu kia.
208 Mặt biển lặng sóng êm ả, không trung vẫn hơi âm u, xa xa thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu của đám chim biển bay qua. . . Tống Minh Nguyệt cùng Lăng Tiêu đứng trên boong tàu, dựa vào lan can,TầnCách đang ngồi xuống có chút khẩn trương.
209 Tống gia tổ chức dạ tiệc long trọng, ngay cả ông nội của Tống Minh Nguyệt là một Kiếm Hoàng bậc sáu đã bế môn lâu năm cũng xuất hiện. Khi gặp Lăng Tiêu, ông không hề có nửa điểm khinh thị, thần sắc hết sức ôn hòa nói chuyện với Lăng Tiêu, cũng cầu khẩn hắn hãy cố hết sức khám cho con mình, có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra, nếu Tống gia có thể đáp ứng, nhất đinh sẽ tận lực thỏa mãn.
210 Lăng Tiêu thấy Tống Minh Nguyệt không ngờ chảy nước mắt,cảm thấy nao nao, tự nhủ: Tống huynh này mặt mũi sáng sủa, cử chỉ tao nhã, cách nói năng cao quý, ôn hòa như gió xuân, khi nói chuyện cũng không có vẻ kích động, có điều tính cách thế này.
211 - Cháu đi nói với Lăng Tiêu, nếu có thể chữa khỏi, hắn thích lấy thứ gì trong kho báu cúa Tống gia cũng được!Kiếm Hoàng bậc sáu Tống Y hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chăm vào Tống Minh Nguyệt đang quỳ gối trước mắt mình, trầm giọng nói:- Đứng lên đi, hắn, phụ thân của cháu, cũng là chính là con của ta.
212 Tống Minh Nguyệt còn chưa dứt lời, tay Lăng Tiêu đã chạm vào cái đỉnh. Một cảm giác lạnh như băng thấu tận Xương tủy từ ngón tay truyền tời, gần như muốn đóng băng máu toàn thân Lăng Tiêu.
213 Khi ra khỏi kho báu, trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn đắm chìm trong vui Sướng vì thu được hai bảo vật kia. Không nói tới tinh hạch lai lịch không rõ kia, chỉ riêng bảo đỉnh đã coi như kiện bảo bối pháp bảo đầu tiên của Lăng Tiêu.
214 Lăng Tiêu xác thực đây thật sự chính là vạn niên linh phách. Hắn cảm nhận được một cỗ yêu khí trong van niên linh phách, đây rất có thể là khối vạn niên linh phách đã từng dính máu của yêu thú,hoặc vạn niên linh phách này đã từng được người của yêu tộc Sử dụng qua.
215 Tống Minh Nguyệt tìm được Lăng Tiêu, liền khôi phuc bộ dạng của mỹ thiếu niên. Nhìn thấy Lăng Tiêu, nhớ tới lời nói của mẫu thân nói, phản ứng đầu tiên là có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra, nàng do dự một chút, nói:-Lăng huynh.
216 Hai ngày sau, Thập Tam gia và Thập Tứ gia không biết như thế nào, trèo nên cánh buồm, muốn cùng với Tần Cách "luận bàn". Tần Cách tổng hợp lại thực lực cũng chỉ là Kiếm Hoàng bạc một, hai lão già giảo hoạt này phi thường không biết xấu hổ, luôn miệng nói hai người là song sinh huynh đệ đồng khí tương liên, cùng tiến cùng lùi, không thể phân chia.
217 - Chờ đã. . . Quốc vương vội chạy ra cửa, đã không còn bóng dáng của Nam Cung lão đâu nữa. Một Kiếm Tôn hùng mạnh muốn đi, trong hoàng cung đại nội,ai có thể ngăn được? Bình thường ai mà chẳng có tôn nghiêm, huống chi Nam Cung lão là cao thủ Kiếm Tôn đã sống hơn một trăm tuổi? Không có trở mặt ngay với quốc vương bệ hạ, như vậy xem như là rất có tình cảm rồi.
218 Màn đêm yên tĩnh như nước, bên trong hầu tước phủ lúc này lâm vào một mảnh yên tĩnh, Phong Linh một mình ngồi ở trên ghế đá trong chòi nghỉ mát, bằng đá có chút mát lạnh, thời tiết phương Nam lúc này nóng bức, nhưng ngồi trên ghế đã này có cảm giác như được xua tan hết nóng bức.
219 Mặc dù như thế, Phong Linh ra đi làm cho Lằng Tiêu cảm thấy xúc động, tiếp theo vài ngày, hắn rút ra một ít thời gian bồi tiếp Isa và Diệp tử, nhưng làm cho hai nàng có cảm thấy kỳ quài, Lăng Tiêu đầu gỗ này biết phong tình như thế từ khi nào vậy?Mấy ngày sau, Lăng Tiêu nhận được tin tức từ đế đô, rốt cục cũng đã có tin tức từ Nhị tỷ Lăng Tố.
220 Mặt trời chói chang nhô lên trên đỉnh đầu thành Penzias. Hai người đứng dưới bóng chiếc dù, dáng người yểu điệu, dung nhan xinh đẹp, đó là Diệp tử và Isa.