1961 Nếu nhắc đến người khác, có thể mọi người còn không biết chứ nhắc đến Pham Kim Triết mà không biết chính là không biết chính là chậm so với thời đại, hắn vừa nói như thế thì lại liền khiến rất nhiều người chú ý, có người lấy ra tờ đơn tuyên truyền đối chứng xem thì phát hiện ra người này rất giống Phạm Kim Triết.
1962 Đứng nhìn bóng lưng của Tô Nhã dần dần mất dạng trong tàm mắt của Dương Minh, Dương Minh thở dài, cuối cùng cũng từ biệt, Dương Minh cũng không muốn dùng khả năng xuyên thấu để nhìn Tô Nhã nữa mà xoay người để trở về thành phố Tùng Giang Ngày mai lên đường rồi, hôm nay là ngày cuối, Dương Minh muốn nhanh chóng trở về để phụng bồi cho Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai! Đối với hành động của Mộng Nghiên dành cho Tô Nhã trước khi đi, Dương Minh rất cảm kích,Trần Mộng Nghiên làm như vậy cho thấy được sự rộng lượng và thông minh của mình!Nhưng mà, không biết Trần Mộng Nghiên dứng trước đám người Triệu Oánh có thể khoan dung như vậy không? Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên xme Triệu Oánh là một chướng ngại vật, thủy chung khó mà thay đổi được, điều này làm cho Dương Minh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà mình trước khi đi, cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chờ sau khi mình trở về, giải thích cho Trần Mộng Nghiên các nàng mà thôi! Còn lại một ngày, Dương Minh cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn! Yên ổn trôi qua ngày hôm nay, rồi mai lên đường! Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Minh hơi sững sờ.
1963 -Em cũng vậy, nhớ anh muốn chết luôn đó! Lam Lăng nói, kích động nhào vào lòng Dương Minh, hai tay của cô ôm cứng ngắc cổ Dương Minh, trực tiếp hôn Dương Minh, làm cho Dương Minh nói không ra lời -Đừng Dương Minh trong lòng nóng lên, cũng không ngại đây là phi trường, hôn đáp lại Lam Lăng Thật ra, ở một số nơi công cộng, hôn môi cũng không nhất định phải ngại phong tục, giáo hóa.
1964 Dương Minh nhất thời sửng sốt. Theo bản băng khẩn trương hỏi: -Em làm sao vậy, Lăng Lăng? Sao lại nói ra những lời này? -Hài, cũng không có gì. Lam Lăng lắc đầu không chịu nói tiếp: -Được rồi, em đói bụng rồi, dẫn em đi ăn đi.
1965 -Oh thế à! Dương Minh ra vẻ như đang cân nhắc, sau đó nói: -Ok, cái bàn nhường cho mày cũng được nhưng tao khỏi xin lỗi nha? -Cái này…được rồi! Chân Đại Châu trong lòng đắc ý? Tiểu tử mày biết sợ là được rồi, vì thế nói: -Hừ, thì ra mày là cái dạng sợ mất thể diện trước mặt bạn gái? Nếu đã như vậy, còn không mau cút đi! Nhường cái bàn này cho ta! Tiểu bạch kiểm như mày xem ra cũng may mắn đó, tìm được con bồ xinh đẹp như vậy! Nói xong, Chân Đại Châu nhìn Dương Minh hâm mộ, còn liếc Lam Lăng một cái, nếu không phải lão bà của mình đang đứng kế bên, Châu Đại Lục thật muốn đùa giỡn với Lam Lăng một chút! Chân Đại Châu biết bộ dạng của mình cao lớn thô kệch, đây cũng là điều mà hắn đau lòng nhất, nên khi thấy người khác đẹp trai hơn hắn, hắn liền cảm thấy không thoải mái - Lão công, anh đừng buồn, chờ sau này em sinh cho anh một đứa con trai sẽ đặt tên là Chân Anh Tuấn, so với tiểu tử náy chắc chắn đẹp trai hơn, nhất định sẽ câu được nhiều mỹ nữ! Nữ nhân bên cạnh Chân Đại Lục nói -Cũng đúng! Tiểu tử, bấm nút biến nhanh, nhường chỗ cho tụi tao ăn cơm, tụi tao cũng không so đo với mày nữa! Chân Đại Lục nói xong thập phần đắc ý, mình không những hạ nhục được Dương Minh hơn nữa còn lấy lại được mặt mũi nữa chứ! -A, được, chờ chúng tôi cơm nước xong, sẽ đem cái bàn này nhường cho anh.
1966 Cho nên, trước khi gọi người, hắn muốn biết rõ bối cảnh của Dương Minh -Ở vùng khác, có nói mày cũng không biết. Dương Minh nói -Ở nơi khác? Chân Đại Châu mừng rỡ, là người vùng khác, vậy là tốt rồi! Người ở chỗ khác có thể xưng bá, nhưng ở Đông Hải này nên khiêm tốn một chút, sao mày vẫn còn cương với tao? Lát nữa tao khi tao giết mày, cũng không có người tới giúp mày đâu.
1967 Chứng kiến nội dung tin nhắn trong điện thoại của Lam Lăng, Dương Minh thật không dám nhìn lần nữa! Bất quá , Dương Minh cũng không phải là thằng mới ra đời, cũng không vì một tin một cái tin nhắn, mà làm ra chuyện không có suy nghĩ.
1968 Dương Minh cầm điện thoại của Lam Lăng trong tay, trong nhất thời muốn bóp nát ra hàng nghìn hàng vạn mảng. Dòng ký ức không khỏi nhớ tói mùa hè của nữa năm về trước, cái thời mà còn không lo không nghĩ! Khi đó, trên người mình nắm đắm cũng không có mạnh như vậy, mặc dù không có được thành công như bây giờ nhưng cũng không có nhiều phiền não như hiện tại! Rõ ràng trong lúc thất tình, đồng ý cùng với Trương Tân đi chơi gái Hoàn hảo, gặp phải Lam Lăng, một cô gái bị cha ruột của mình bán đi, Dương Minh phải cảm ơn đã cho mình được một Lolita đáng yêu như vậy! Đây là lần duy nhất trong cuộc đời Dương Minh nhặt được một kho báu.
1969 Nghe Lam Lăng nói ba chữ thực xin lỗi, lòng Dương Minh lúc đó đau như đao cắt. Dương Minh có chút sầu thảm,cười cười, có phần không thể tin nhìn lên Lam Lăng: -Vậy em… -Yên tâm đi, em không có bị gì đâu mà,em có làm biện pháp an toàn! Lam Lăng cười cười, nói với Dương Minh.
1970 - Anh dám nhìn lén tin nhắn của em? Lăng Lam trừng mắt nhìn Dương Minh , thở phì phò nói. - Ách… Anh chỉ là mới thấy tin nhắn vừa đến, liền không nhịn được tùy tiện xem một chút… Dương Minh hơi xấu hổ giải thích.
1971 Chân bị dập, mà cái đồ dụng cụ đó đã quá cũ rồi, Vinh ca ca sợ em bị phong đòn gánh, nhưng em đã giải thích là người luyện cổ không cần uống thuốc, hắn vẫn lo lắng, một mực bắt em phải uống thuốc Lam Lăng cười nghiêng cười ngả -Ha ha, chẳng lẽ anh tưởng là em uống thuốc tránh thai? Giống như trước đây anh kêu em uống sao? Em đã nói rồi, em hoàn toàn miễn dịch? Anh rõ đúng là khờ! -Hả Dương Minh liền đổ mồ hôi.
1972 -Cái này …. Dương Minh nói với câu nói của Lam Lăng có chút không ngờ, Dương Minh không nghĩ tới Lam Lăng biết chuyện tình của mình với những cô gái khác.
1973 -A, Đúng rồi, em nghe nói muốn vào cục điều tra thần bí cần có kỹ năng đặc biệt, vậy anh sở hữu kỹ năng gì? Lam Lăng chợt nhớ tới chuyện này, lẽ nào Dương Minh có kỹ năng gì đặc biệt sao? -Nhìn xuyên thấu, ám sát.
1974 Tuy rằng Tôn Khiết là một nữ nhân cường thế, thế nhưng từ lúc làm lão bà Dương Minh, thì liền trở nên phu xướng phụ tùy, nàng bận tâm cảm nhận của Dương Minh, là một nữ nhân thông minh tuyệt đối sẽ không để nam nhân của mình khó chịu, Tôn Khiết rất rõ ràng điểm này.
1975 Chân Đại Châu mang theo Xuyên ca và đám thuộc hạ của hắn tới Lục Vị Cư, phục vụ thấy hắn đem nhiều người như vậy, lại còn rất hung hăng, giống như muốn đến đây để quậy, nên theo bản năng hỏi: -Tiên sinh ,các anh ….
1976 Mà người bình thường lúc đối mặt với côn đồ như vậy, đừng nói là ra tay độc ác mà xuất thủ cũng không dám. Đâu ai ngờ là Tôn Khiết ra tay độc ác như vậy? -Lên, lên hết cho tao! Chân Đại Châu nổi giận, hắn chưa bao giờ bị uất ức như thế, mang theo đàn em, mà lại bị người ta sỉ nhuc đến như vậy, làm cho hắn giận tím mặt, lửa giận bốc cuồn cuộn Đám tiểu đệ của Xuyến ca thấy lão đại của mình bị người khác đánh, liền xoa tay ý muốn chuẩn bị làm thịt Tôn Khiết.
1977 Mặc dù bây giờ Dương Minh đã lịch sự hơn, ít dùng dị năng của mình rồi, với quyền lực và địa vị của Dương Minh bây giờ, việc sử dụng dị năng ngày càng ít, lâu lâu mới dùng một lần để điều hòa mà thôi, đó là lí do mà tại sao Dương Minh lại biết được mục đích của Chân Đại Châu.
1978 Tuy rằng Dương Hân có chút khó chịu, nhưng cũng biết mình chỉ là chị kết nghĩa của Dương Minh, nên có một số chuyện hắn không nói cho mình cũng là bình thường.
1979 -Đúng nha, chớp mắt một cái đã qua nửa năm rồi, hồi tưởng lại chuyện lúc trước, còn sờ sờ ở trước mắt. Lam Lăng cũng thở dài, gật đầu nói: -Không nghĩ tới, chỉ nửa năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
1980 Bom thứ 14 nhé ! Dương Minh lái xe vào tiểu khu, trong lòng có chút xúc động. Đây có thể là lần cuối cùng mình tiến vào nơi này? Tuy rằng nghĩ như vậy có chút hơi sến, nhưng thật sự Dương Minh sẽ rất nhớ nơi này.