1941 Tô Nhã còn đang xem thì điện thoại vang lên, là của Trần Mộng Nghiên, sau khi nghe Dương Minh có thể sắp về đến nơi, Tô Nhã hoảng hốt đứng dậy, ngay cả dây nhợ phát hình cũng rút cả ra.
1942 Dọc theo đường đi, Dương Minh nhìn cảnh tượng quen thuộc , không khỏi lâm vào trầm tư. . . . . . " Dương Minh?"Tô Nhã thấy Dương Minh đang lái xe mà lại tỏ ra thất thần, sợ hắn sẽ gây ra sự cố gì, vội vàng lên tiếng gọi hắn lại.
1943 Trước kia quả chén trà là cái loại chén thủy tinh, bất quá cũng chỉ là chén plastic trong suốt, hiện tại đã đổi thành chén giấy, phía trên bàn ăn còn có ly nước lọc, nhưng thật ra so với trước kia sa hoa hơn nhiều.
1944 Dương Minh tìm đến người phục vụ để tính tiền, sau đó cùng Tô Nhã ra khỏi quán nước, hướng hướng trường trung học mà đi. Mà giờ này điểm,trường trung học cũng đã tan học, các học sinh đều đã tuôn ra đi về.
1945 Mà Dương Minh cũng không nói gì cầm quần áo choàng lên người cho Tô nhã: "Ha ha, thân thể của anh rất khỏe, không có vấn đề gì đâu. "Tô Nhã suy nghĩ một chút, cũng không có cự tuyệt, cầm quần áo choàng lên người: "Chúng ta đi tìm chỗ trước kia khắc chữ trên Tam Sinh Thạch đi.
1946 "A ? Vì sao tên chúng ta lại rõ như vậy ?" Tô Nhã cũng đã phát hiện ra điều này, trên bia đá tên của rất nhiều người đã không còn rõ ràng, thậm chí có tên đã bị người khác khắc đè lênNhưng tên Dương Minh và Tô Nhã, cùng tên Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận ở phía dưới lại nhìn rất là rõ ràng, làm cho Tô Nhã tự nhiên có chút tò mò.
1947 Nếu đổi lại trước kia, Trần Mộng Nghiên mặc dù cũng sẽ đồng ý cho Dương Minh và Tô Nhã ở một mình trong biệt thự, nhưng tuyệt đối sẽ không có ý định quay về, như vậy chẵng những sẽ làm cho mình cảm thấy ghen tỵ, không chừng còn kích động không khống chế được bản thân, không biết rồi sẽ làm ra chuyện gì nữa đây.
1948 Giờ phút này Dương Minh đang cùng với Tô Nhã ở bờ biển, thấy Trần Mộng Nghiên gọi điện tới không khỏi bất ngời, Trần Mộng Nghiên hẳn là biết Dương Minh và Tô Nhã ở cùng một chỗ, làm sao lại gọi điện đến vào lúc này“Mộng Nghiên, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”Dương Minh theo bản năng nghĩ là Trần Mộng Nghiên tìm mình hẳn là đã xảy ra chuyện.
1949 Trán của Dương Minh không khỏi kiềm được mồ hôi, lúc đó hắn là một hảo hài tử. Trước giờ chưa đánh nhau lần nào, chứ đưng nói tới đối mặt với hai con dao găm của hai tên cướp này.
1950 Trên thực tế, Trần Mộng Nghiên sau khi biết tin tức kia, liền nhắc nhở Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận không nên đi tới những nơi nguy hiểm để mà mang rắc rối đến cho Dương Minh.
1951 Cho nên tên cướp lùn vẫn còn chưa biết sống chết hiếp Tô Nhã: “ Em gái, cho hai lựa chọn, một là theo đi hưởng bồng lai tiên cảnh, chúng ta sẽ tha cho bạn của còn không sẽ giết bạn sau đó lai ‘hiếp giết’ thế nào chọn đi?” “ Các chẳng lẽ muốn đâm ta?” Dương Minh cười mà như không cười nhìn hai tên cướp, nhàn nhạt hỏi.
1952 -“ Mày. . . mày. . . mày. . . ” Tên cướp lùn nhìn chằm chằm Dương Minh, rẩy nói không ra lời. Tiện mà đã cướp được dao rồi? Nhiều lắm là cũng chỉ cùng tốc độ với mình thôi, sao mình lại không có cảm giác gì hết vậy? -“Tao tao tao” Dương Minh nói: -“ Tao làm sao chẳng lẽ mày nhận ra tao?” Dương Minh nói lời này làm cho hai tên cướpsửng sốt, cái gì mà mày nhận ra tao rồi? Chẳng lẽ, Dương Minh còn có thân phận nào khác? -“ Mày.
1953 - “ Tao hoàn toàn ngay từ đầu, đã không có nghĩ tới chạy trốn, nếu tao muốn chạy thì sao lại ở đây cùng tụi mày nói nhảm?” Dương Minh nhìn tên cướp lùn trào phúng.
1954 Chẳng lẽ. . . Một ýnghĩ kinh người hiện lên trong đầu, ýnghĩ này vừa hiện ralàm hắn kinh hãi, chẳng lẽ Dương Minh làmột võlâm caothủ, mới vừa rồi làmột thủ đoạn điểm huyệt? Nghĩ đến loại này ,tên cướp toàn thân run run hô to: -“Đại hiệp thamạng, đại hiệp tabiết sairồi” Mặc dùDương Minh nghe thấy lời của hắn nhưng không rảnh đáp lại, mà lànhìn tên cướp đang chạy ,bàn taytùy ý runlên một thanh phichâm bắn rangoài trực tiếp xuyên vào cơthể tên cướp cao, hắn rên lên một tiếng bổ nhào xuống biển.
1955 Đôi khi, Hạ Tuyết nghĩ mình nên gọi điện thoại cho Dương Minh, hỏi một chút hắn đang làm gì vậy, nhưng lại không biết dùng lý do để gọi điện thoại. . Chẳng lẽ bắt Dương Minh mời mình đi ăn cơm vì lâu rồi chưa sử dụng vé cơm dài hạn.
1956 -“ Hả? Tập kích đặc công?” Tên cướp cao há mồm trợn mắt, sao mình lại tập kích đặc công được chứ? Hai người kia không phải là người bình thường sao? Mấy năm trước còn là học sinh, sao biến mấy năm đã là đặc công rồi? Điều này sao có thể? Nhưng mà, người ta là cảnh sát, thế nào lại đi gạt bọn chúng? Hai tên cướp lập tức ỉu xìu, không nói gì nữa, xem ra kì này đá nhằm cục đá rồi, thật có chút xót xa nha! Thấy Dương Minh nhìn mình chằm chằm, tên cướp lùn hoảng sợ, chợt nhớ tới lời của Hạ Tuyết, lúc trước hắn đòi đánh chết mình, nhưng mà chỉ có đánh sơ sơ thôi, nghĩ tới đây hắn liền vội vàng cầu xin Hạ Tuyết: -“ Đồng chí cảnh sát, các người phải cứu tôi, hắn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, không phải là muốn lấy cái mạng của tôi hay sao?” Hạ Tuyết có chút dở khóc dở cười.
1957 ‘Để chị giúp các em?’ Tô Nhã thấy nếu mình trực tiếp ăn thức đã làm xong, thì có cảm giác như mình là khách, nhưng mà nàng không muốn mình xa cách như vậy, bây giờ, nàng cũng là một nữ chủ nhân của biệt thự này chứ bộ.
1958 Sáng hôm sau, toàn bộ nữ hài tử đều mặt hồng hồng, chỉ có mình Dương Minh là đĩnh đạc ngồi ở trước bàn ăn sáng. -Mấy em không ăn sao? Dương Minh hỏi: -Anh ăn đi, bọn em ăn kiêng.
1959 Phạm Kim Triết đang lướt trên diễn đàn của trường, cầm chuột mà tay hắn cứ run run. -Mấy thằng học sinh như thế nào mà hổ báo quá vậy ? Phạm Kim Triết có chút khóc không ra nước mắt, hắn không nghĩ sự tình lại lớn đến như vậy, nó nằm ngoài tầm tay của hắn, Phạm Kim Triết liền bỏ qua kế hoạch, tính kế xách dép chuồn đi.
1960 Chỉ có điều, nhũng người không quen có thể nhìn không ra, chứ còn những người có quen biết Phạm Kim Triết, chỉ sợ xa nhìn thì không biết, chứ nhìn gần chắc chắn hắn tiêu rồi! Phạm Kim Triết đã tiếp xúc qua Trần Mộng Nghiên, ở làng du lịch, hắn còn dẫn Trần Mộng Nghiên đi bắt gian! Cho nên, Phạm Kim Triết lúc này đang run lên, chỉ cầu cho Trần Mộng Nghiên đừng có nhận ra mình, nếu nhận ra, thì mình chạy không thoát rồi? Hắn tin rằng Trần Mộng Nghiên chắc chắn muốn cho hắn chạy khỏa thân! Dù sao Trần Mộng Nghiên cũng là bạn gái của Dương Minh, với lại có sự truy bắt của toàn bộ học sinh trong trường , hắn nào đâu có biết ngày hôm qua Trần Mộng Nghiên rời trường rất sớm, căn bản không có biết chuyện truy nã của hắn.