61 "Được được được! Nhập tiệc!"Chờ Mã Độ, Tống tri huyện và mọi người vào nhà, Dương Thu Trì nâng dây lụa hồng dẫn Tần Chỉ Tuệ vào. Khi họ đến phòng khách chính, thấy Dương mẫu đã ngồi trịnh trọng ở giữa phòng, lễ quan xướng đọc:"Tân nương kính trà cho mẹ chồng!"Một hỷ nương đưa ra một cái khay, trên đó có một chung trà nhỏ.
62 Gò ngực của Mỵ Nương ép vào vai hắn, mềm mại, nhu nhuyễn, nửa chung rượu lại được đưa ra: "Hảo ca ca, uống nửa chung còn lại này của nô gia đi nào. "Dương Thu Trì có một tâm hồn khá nhạy cảm và sắc bén, sức đề kháng với mỹ sắc vốn không hề cao, lại uống khá nhiều rượu, do đó lá gan cũng lớn hơn nhiều.
63 "Nàng coi tay của nàng nè, nuột nà trắng muốt, lại mịn màng như thế nữa, không như tay lão bá tánh như ta. " Nói rồi hắn đưa tay ra, khoa trương khoe: "Nàng coi này này, mọc ra mấy chục cục chai rồi này!"Tần Chỉ Tuệ phì cười, vội lấy tay che miệng, khẽ đưa mắt nhìn Dương Thu Trì: "Chàng mà lão bá tánh gì?""Sao hả? Không tin à? Ta từ nhỏ đã đổ phân, làm ruộng, cày cấy, đập lúa, chăn trâu, cắt cỏ cái gì mà không làm qua! Đâu có giống như các vị kiều tiểu tỷ các người.
64 Thấy tình cảnh này, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền của Tần Chỉ Tuệ quỳ bên cạnh nàng, gấp rút không biết làm gì, sợ hãi bật khóc. Chỉ có Tiểu Hắc cẩu không biết đã phát sinh chuyện gì, chạy vào ngồi một bên, giương con mắt to đen nhìn bọn họ.
65 Xuân dược nếu đã không có vấn đề, như vậy là không phải Mã Độ, vậy thì chuyện này là thế nào? Người đáng hoài nghi thứ hai đương nhiên là Ân Đức, tên tiểu tử này nhất định phát hiện bản thân có sự hoài nghi đối với hắn, nên ra tay hạ sát thủ trước.
66 Dương Thu Trì mơ mơ hồ hồ cảm giác như có ai đó đang kéo đẩy kêu gọi mình điều gì đó. Hắn cố gắng mở mắt, phát hiện trời đã sáng, nha hoàn Nguyệt Thiền đang đánh thức hắn.
67 "Huynh đệ đi đâu đó?""Đi suy nghĩ xem trong hơn ba mươi người này, người nào là kẻ đội cái mũ rơm đó. ""Nghĩ thế nào. . . " Mã Độ định hỏi xem làm cách nào để nghĩ ra người đội mũ rơm, nhưng vừa rồi đã đáp ứng với Dương Thu Trì là không hỏi làm thế nào hắn phá án, do đó nên đổi lại nói: "Tốt lắm, đi mau về mau!"Dương Thu Trì trở về nhà, đi vào phòng đem dụng cụ kiểm trắc ra đem so sánh sợi tóc vướng lại trong mũ và hơn ba mươi sợi tóc vừa lấy được dưới kính hiển vi.
68 "Ta không biết người nhận thư. Mỗi lần ta nhân được thư đến, đều án chiếu theo thời gian quy định mà đặt dưới cái đèn để trước tượng phật ở Phi Vân tự, tự nhiên sẽ có người đến lấy.
69 Tần Chỉ Tuệ nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu đáp: "Ngoại trừ nha hoàn Nguyệt Thiền, những người khác không hề tiến vào. Nguyệt Thiền chặn ở cửa không cho ai vào hết.
70 "A. . . !" Tần Chỉ Tuệ thống khổ kêu lên một tiếng nhỏ, khiến Dương Thu Trì hoảng sợ dừng hẳn động tác, hỏi: "Gì thế?""Đau. . . !" Tần Chỉ Tuệ nhíu mày nhan trán đáp.
71 Sau khi lên đến đỉnh núi, Tiểu Hắc cẩu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, rồi lại cúi thấp đầu khịt khịt mũi. Dương Thu Trì biết là có tình huống.
72 Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu, thấy vết thương của Dương Thu Trì không hề gì, tinh thần cũng tốt, lòng liền như vứt đi một khối đá nặng. Dương Thu Trì không hỏi nàng vì sao lại giết mình, vì nguyên nhân đã thập phần hiển nhiên và dễ thấy rồi.
73 Dương Thu Trì tiếp lời: "Chỉ Tuệ của ta đẹp như vậy, đương nhiên vừa coi mắt là chịu liền. Đừng nói là một trăm lượng, cha nàng đòi hai trăm lượng, ta cũng chịu dâng nữa à.
74 Đại Bản Nha hỏi: "Là tên tú tài nghèo đó à? Vẫn còn chưa chết ư?""Thì vậy mới khổ chứ, kêu la trời đất mẹ hết mấy đêm rồi. "Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi: "Cái gì tú tài nghèo, chuyện này thế nào vậy?"Đại Bản Nha trả lời: "Dương gia, vị tú tài nghèo này tên là Long Tử Tư, giết vợ của hắn, bị xử tử tội.
75 Áo bào của Bạch Thiên Tổng đã thấm máu uớt cả eo lưng. Tay lão cầm đơn đao đang thủ trước của động. Sau lưng Bạch Thiên Tổng có Tống Vân Nhi đang thủ đoản kiếm trong tay, đầu tóc tán loạn, toàn thân dính đầu máu, không biết là của địch hay là của bản thân nàng.
76 Lão già râu bạc nói: "Được, vậy ta nói thẳng ra vậy, Thiên Tổng đại nhân là Kinh doanh Thiên Tổng của Ứng thiên phủ, ta muốn thỉnh Thiên Tổng đại nhân dẫn đầu Kinh doanh binh khởi sự ở Ứng Thiên phủ!"Kinh Doanh binh là quân chủ lực trấn thủ kinh thành Nam Kinh thời ban đầu của Minh triều.
77 Ân lão gia tử không hề lý gì y, chỉ ôm thi thể con trai khóc nức nở. Bạch Thiên Tổng ngẫm nghĩ: "Bọn họ giao hảo thì mắc mớ gì đến ta?"Hồng lão đại mỉm cười thần bí: "Đương nhiên có quan hệ, ông biết Hạ lão gia là người gì không?"Bạch Thiên Tổng lắc đầu, trong lòng thầm cảm thấy trong chuyện này tất nhiên có ẩn giấu bí mật trọng đại gì đó.
78 Hơn nữa, bản thân của Bạch Thiên Tổng chỉ có mấy nghìn binh mã, khởi binh tạo phản chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu như không phản, nhất định là lão cùng vợ con phải chết, nhưng nói không chừng còn được truy phong thành liệt sĩ gì đó.
79 Thì ra là lão già xấu xa này còn có chiêu này, nhất định là cái thứ mê hồn hương gì đó. Dương Thu Trì nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy lão có. . . thành công không?" Khi hỏi câu này, trong lòng Dương Thu Trì tự nhiên cảm thấy đau như cắt.
80 Hồng lão đại không thèm nhìn bọn họ cái nào, chỉ trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, toàn bộ vai phải đã bị huyết thấm ướt sũng. Lão bước từng bước về phía Dương Thu Trì, lạnh lùng hỏi: "Vừa rồi ngươi phóng ám khí làm ta bị thương?"Dương Thu Trì không ngừng lùi lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta.