41 “Cậu nói cậu một chút xem, người lớn như thế, ngay cả đói no cũng không biết? Nhanh chóng tản bộ một hồi đi, nếu không bảo đảm sẽ bội thực. ” Ông chủ Vũ lôi kéo kỹ thuật viên Hứa, ở trong đại viện của mình loanh quanh xung quanh, thuận tiện nói chuyện một phen.
42 Mặc dù Trương Thúy Hoa có tên tuổi phó chủ tịch, nhưng cũng là bà chủ gia đình thực thụ, ngày thường có hai bảo mẫu cùng cô, đem trong ngoài Vũ gia dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ăn tết bảo mẫu về nhà, trước khi đi liền tổng vệ sinh một phen, toàn bộ đại viện Vũ gia đều rực rỡ hẳn lên.
43 Hứa Tư Văn mím môi một cái, đi qua kéo chăn, nằm ở một bên giường siêu lớn, để lại nửa bên kia cho ông chủ Vũ tuyệt đối là đủ.
Nếu là lúc trước y còn có thể có chút do dự, thế nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Vũ Khánh Cương, rốt cuộc liền không còn những suy nghĩ đó trong đầu nữa.
44 “Vậy ngược lại cậu ra cho tui cái chủ ý đi chứ!” Ông chủ Vũ hiện tại đã có chút nóng nảy: “Năng lực cậu như vậy, cái này còn không phải là việc nhỏ như con thỏ? Nhóm con gái trong công ty mỗi ngày dùng ánh mắt chớp chớp với các cậu, đừng tưởng rằng tui không thấy nha!”
Đối với nhóm thanh niên hiện nay hoạt bát cùng nhiệt tình chủ động xuất kích theo đuổi hạnh phúc, Vũ Khánh Cương chỉ bàng quan không ngăn cản, chỉ cần không gây chuyện lớn, hắn cũng vui như mở cờ.
45 Để lại Ngụy Diên ở đầu bên kia vò đầu bứt tai, bên này ông chủ Vũ ở trong hành lang đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng rốt cuộc là tìm một phòng trống, dưới nách kẹp một cái chăn trở lại.
46 Lại nói, lịch sử làm giàu kỳ tích của ông chủ Vũ, thật sự khiến người ta ước ao ghen tị đến mức không nhấc lên được khí lực, quả thực quá đả kích người khác.
47 “Ai, nói đến cái này, cũng thật sự như vậy, chỉ có điều, bọn họ ra tay quá chậm, tui mua đất, bọn họ cũng mua, chính là mua xung quanh khối đất tui mua, khiến giá cả xung quanh hét một lần đều cao hơn một lần, kỳ thực căn bản vô dụng!”
“Tại sao nói như vậy?” Có thể dời đi tức giận của ông chủ Vũ, Hứa Tư Văn cũng vui vẻ nhiều chuyện với hắn một phen.
48 Vừa về đến nhà, ông chủ Vũ liền gào gào thét thét vỗ ngực đảm bảo với Hứa Tư Văn: “Cậu chờ đi, tui cho cậu ăn một bữa cá sống hầm nồi sắt!”
“Tốt!” Người bên cạnh nghe được đều cao giọng khen hay, chỉ có Hứa Tư Văn đầu óc mơ hồ, không hiểu có ý gì.
49 “Thế là xong? Lúc nào mới có thể ăn?” Hứa Tư Văn thấy ông chủ Vũ ngồi xuống, tò mò vô cùng.
“Sôi nửa giờ, có thể được. ” Ông chủ Vũ hai mắt trông mong nhìn kỹ thuật viên Hứa, hắn thật vất vả động thủ một hồi, sao còn không có tỏ vẻ một cái chứ?
“Ồ.
50 “Có chí khí!” Cũng không biết câu nào của Vũ Nguyên Cát chạm đến thần kinh nhạy cảm của Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn cũng rất tán thành ý nghĩ này của Vũ Nguyên Cát: “Người khác càng xem thường chúng ta, chúng ta lại càng phải chí khí, ở nơi nào té ngã liền bò lên ở nơi đó.
51 “Vừa lúc ngược lại, là bởi vì năm 82 cây nho giảm sản lượng, vật lấy hiếm làm quý, năm đó rượu vang liền thành danh. ” Hứa Tư Văn giúp mọi người giải thích nghi hoặc.
52 Kết cục ông chủ Vũ không giữ mồm giữ miệng, chính là bị hai ông cụ mỗi người đổ một chai bia, hắn cũng tự phạt một chai bồi tội.
Có điều tất cả mọi người đều ăn no rồi thì lại là sự thật, bao gồm cả Hứa Tư Văn, có lẽ bởi vì nhiều người nên ăn ngon? Có lẽ thật sự là tay nghề của ông chủ Vũ siêu quần, dù sao thì Hứa Tư Văn ăn hơn nửa cái bánh nướng bột ngô, cùng với một bát lớn đồ ăn, lần đầu tiên trực tiếp lấy đũa mò đồ ăn trong nồi ăn, Hứa Tư Văn cảm thấy đặc biệt sung sướng!
Một đám lớn người tản bộ tiêu cơm, Hứa Tư Văn nghe thấy rất nhiều chuyện bên lề về Đông Bắc, rất mới mẻ cũng rất thú vị.
53 Buổi chiều cơm nước xong, Hứa Tư Văn nhận được một đôi tất màu đỏ rực rỡ, trên ống tất thêu hoa văn cát tường như ý màu vàng, mặt dưới tất lại thêu một bé con giản dị, bên cạnh còn thêu mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: giẫm tiểu nhân.
54 “Ừ!” Ai biết con ma men mình ôm đỡ cũng ừ gật đầu theo, cũng cùng đưa ra tiền lì xì, cho ba đứa cháu trai.
Ba đứa nhỏ Vũ gia nói nhỏ cũng không nhỏ, Vũ Nguyên Cát cũng đã là sinh viên đại học năm nhất rồi, ông chú nhà mình thì còn nói được, còn chú Hứa lại là khách quý chân chính, nói cách khác, chỉ là người ngoài, sao có thể muốn tiền lì xì của y? Huống chi, không thấy cái mặt hổ kia của ông chú kéo còn dài hơn mặt ngựa sao, so với đáy nồi còn đen hơn?
Ba thằng nhóc thúi được gấp đôi tiền lì xì, một đứa chạy nhanh hơn so với một đứa, khiến ông chủ Vũ vốn là không nghĩ nhiều, kết quả vừa nhìn ba đứa cháu nhỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, ngay lập tức liền ghi một khoản ở trong lòng cho ba đứa tụi nó, ngày sau chờ tính sổ với tụi nó.
55 Ông chủ Vũ không nói biết rõ tường tận về kỹ thuật viên Hứa, tuy nhiên tuyệt đối đủ hiểu, hắn vừa nhìn Hứa Tư Văn như vậy liền cảm thấy chuyện không tốt, vẫn còn chưa có chuẩn bị đâu, Hứa Tư Văn đã bạo phát.
56 Có chút đau đầu… ưm… không phải có chút, mà là đau đầu!
Hứa Tư Văn say rượu tỉnh lại nửa ngày mới từ trên giường bò lên, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một ly nước, ngay lập tức lấy tới uống, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
57 Hứa Tư Văn được an ủi, hoặc là nói, y là bị chọc phát cười, ông chủ Vũ không tiếc hi sinh hình tượng cá nhân của mình, đến giải trí cho kỹ thuật viên Hứa, hậu quả chính là mọi người mồm năm miệng mười nói thật nhiều chuyện lúng túng của từng người, nhiều nhất chính là các loại xấu mặt sau khi say rượu.
58 “Ngày mai mùng tám, cao tầng công ty đều đi làm ban ngày, buổi tối có cái tụ hội, cậu cũng cùng đi thôi, ở nhà nhiều không có ý nghĩa, đi ra ngoài chơi một chút.
59 Ông chủ Vũ đại phát thần uy, sau khi đều đã đẩy người đi, mình thì ngồi ở chủ vị cùng Hứa Tư Văn hai người kề sát, đắc ý nhìn một đám người làm thuê giá cao ai ai kêu to: “Còn dám ở trước mặt tui gây chuyện nữa thử xem? Chuyện nhỏ, không thu thập được mấy người à!”
Hứa Tư Văn dở khóc dở cười kéo kéo ông chủ Vũ: “Anh động thủ có biết nặng nhẹ không? Làm bị thương người ta thì làm sao bây giờ? Bọn họ cũng là quen đùa giỡn thôi.
60 Vũ Khánh Cương nhanh chóng tắm rửa cho chính mình một cái, lúc đi ra, hắn cái gì cũng không có mặc!
Đồ ngốc này ngay cả khăn tắm cũng không vây ở bên hông mà đã đi ra!
Hai mắt Vũ Khánh Cương tỏa sáng hô hấp dồn dập, cơ mà ngay lúc hắn đi về phía kỹ thuật viên Hứa đang ngủ say…
Chuông, điện, thoại, hắn, reo!
“Nhà ta ở Đông Bắc…!” Tiếng chuông rất lớn, còn mang chấn động, vang ong ong, Hứa Tư Văn bị ồn trở mình, Vũ Khánh Cương trần truồng lập tức xông về phía điện thoại di động, cầm lên liền ấn trả lời.