21 “Con nhỏ chết tiệt, làm đến tận cửa nhà, cho rằng ông đây dễ ức hiếp!” Ông chủ Vũ thật sự tức giận rồi.
Từ lúc nào mà hắn trở thành bánh thơm, gái có chồng cũng đuổi tới nhà vậy?
Quan trọng nhất là, còn để kỹ thuật viên Hứa biết nữa!
Đây thực sự là không thể nhịn nữa rồi!
“Nói chuyện thế nào vậy?” Kỹ thuật viên Hứa nhịn không được giáo huấn: “Tuy nói con gái chủ động chút, anh không thích, nhưng anh cũng không thể nói như vậy chứ? Trở lại giải thích với người ta rõ ràng là được, không phải mỗi cô gái đều có dũng khí thổ lộ.
22 022. Thiên kinh địa nghĩa (những lý lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ. )
Lại nói ông chủ Vũ, hùng hổ về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy một bà mụ già ngồi trên sô pha, đang nói chuyện với chị dâu nhà mình.
23 “Cút nhanh lên!” Ông chủ Vũ lười dây dưa với một bà gái già, trong tay nắm giày cũ chỉ ra cửa: “Tạm biệt không tiễn!”
“Vũ tiên sinh…. ” Vương Dung Dung thật sự muốn khóc.
24 Hứa Tư Văn đối với ngày lễ, đã hiện ra một loại cảm giác chết lặng, bởi vì bất luận là ngày tiểu tiết hay là ngày quốc gia đại sự, y đều trải qua một mình, cũng từng cùng với các đồng nghiệp, cơ mà vẫn như cũ thích một mình.
25 Kỹ thuật viên Hứa bị tài xế Vũ nửa cưỡng ép đi dạo phố, lại bị người ta hủy bỏ quyền lựa chọn vĩnh viễn, y còn chưa có gì giác ngộ nữa.
Chỉ là đi dạo cái phố, liền gặp người quen.
26 Nói xong, Vũ Khánh Cương trực tiếp kéo kỹ thuật viên Hứa bỏ chạy, tốc độ có thể còn nhanh hơn so với thỏ, giống như phía sau có chó rượt theo, khiến Vương Cương Kiến muốn tiếp tục cũng không tiếp tục được, huống chi, dù ông ta muốn đuổi theo, thì hình thể kia của ông ta cũng không cho phép nha.
27 Bởi vì nhận thức như thế, ngược lại khiến Hứa Tư Văn coi trọng nhân phẩm của tài xế Vũ hơn một chút, cảm thấy vẫn là người mộc mạc như vậy tốt hơn, hiện nay xã hội có bao nhiêu chân thật chứ? Người có thể kiên trì nguyên tắc, không nhiều.
28 Tài xế Vũ giao hàng tới cửa, trực tiếp đưa cả hàng cả người kỹ thuật viên Hứa trở về, thế nhưng sau khi kỹ thuật viên Hứa mở cửa tự mình đi vào, tài xế Vũ liền có chút nhút nhát.
29 “Ai!” Ông chủ Vũ vui rạo rực cúp điện thoại, sau một trận chiến tắm rửa, bỏ ra không tới năm phút đồng hồ, có thể thấy được tốc độ của ông chủ Vũ, dọn dẹp chính mình xong, liền thu thập một phen, sau đó soi soi gương, để cho mình thoạt nhìn có thể sạch sẽ chút, thay đổi một thân trang phục lao động màu xanh quân đội bằng vải bạt, thông khí chống gió còn chịu được cọ xát.
30 Hứa Tư Văn trong giấc mơ, luôn cảm thấy mình nằm ở miệng núi lửa, cảm giác chỉ có một: cả người nóng hổi!
Hô hấp mệt mỏi, trong mũi ngửi được mùi tiêu độc có chút quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là màu trắng và xanh lá nhạt xa lạ, đây là bệnh viện?
“Ai nha má ơi!” Ông chủ Vũ vừa tiến đến liền thấy đôi mắt to của kỹ thuật viên Hứa mở ra, vẻ mặt mê mê man man, cực đáng yêu, lập tức nhào tới: “Cậu tỉnh rồi! Cậu phát sốt đến muốn cháy luôn!”
Đương nhiên là nhào tới bên giường, mọi người không nên nghĩ sai….
31 “Đừng nói những thứ vô dụng này. ” Ông chủ Vũ cảm thấy nói mấy cái đó đều không có ý nghĩa, cho nên rất nhanh nói sang chuyện khác: “Tui để chị dâu làm cơm cho cậu, một hồi tui liền trở về lấy, cậu vẫn không thể xuất viện, chờ qua ba ngày thấy không có việc gì, rồi lại đi cũng không muộn.
32 “Dưa muối thịt sủi cảo, hôm nay là tiểu niên đó. ” Vũ Khánh Cương lấy cho Hứa Tư Văn chút nước tương đổ lên nắp cà mèn: “Chấm ăn sủi cảo đi. ”
Hứa Tư Văn ngây ngốc nhìn đôi đũa trong tay cùng cà mèn trên khay trà, đã mấy năm y không qua tiểu niên?
Đừng nói tiểu niên, chính là năm mới y cũng đều không trải qua, mỗi lần hoặc là đi công tác hoặc là trực, nếu thực sự không có chuyện gì, y liền trực tiếp xuất ngoại giải sầu, dù sao cũng hơn ở trong nước, đâu đâu cũng có pháo đỏ cùng pháo hoa, biểu lộ ra hạnh phúc của mọi người, càng khiến y hiện ra sự cô đơn.
33 “Cậu nói xem cậu một tên đàn ông, ăn còn ít hơn thỏ, hoàn toàn là một con bê, một trận cảm mạo nóng sốt cũng phải trực tiếp tới bệnh viện tìm bác sĩ, sau này phải làm sao.
34 Cho dù là ở trong mộng, Hứa Tư Văn cũng nhíu mày, mùi vị này quá khó ngửi, mặn mặn thúi thúi giống như chao.
Loại đồ ăn này đừng nói là ăn vào trong bụng, y nhìn thấy thôi cũng đã nhượng bộ lui binh, mấy thứ như chao cùng sầu riêng, y vĩnh viễn cũng không thích nổi.
35 “A nha má ơi!” Tài xế Vũ lớn giọng ngao ngao, lỗ mũi trong nháy mắt tràn đầy một luồng mùi vị lạnh nhạt lại thanh u, không ngấy không kích thích, thế nhưng rất khiến người ta khắc sâu ấn tượng, thật giống như kỹ thuật viên Hứa.
36 Khi biết tài xế Vũ ở cửa đối diện, Hứa Tư Văn trực tiếp vào nhà đóng cửa, động tác lưu loát không chút dây dưa dài dòng.
Ông chủ Vũ sờ sờ mũi, tự xoay người vào phòng mình.
37 “Thu thập xong chưa? Đi thôi. ” Ông chủ Vũ cái gì cũng không lấy, chỉ giục kỹ thuật viên Hứa thu thập xong liền chuẩn bị đóng gói dẫn người về nhà.
“Tôi đến thật sự được chứ?” Đến lúc này Hứa Tư Văn vẫn có chút do dự, dù sao ăn tết đều là người một nhà đoàn tụ, một người ngoài như y đến thật sự không sao à?
“Không chỉ mình cậu đâu, còn có người khác nữa.
38 “Đổi giày cái gì, lên giường đất trực tiếp cởi giày ra. ” Chị dâu Thúy Hoa gần bốn mươi tuổi, tuy rằng nhóm phụ nữ trong thành phố, có rất nhiều thủ đoạn bảo dưỡng, nhưng Trương Thúy Hoa chính là xuất thân thấp kém, lúc còn trẻ chịu khổ, lao động dưới đất công việc trong nhà tất cả đều là một vai gánh vác, không chỉ phải chăm sóc con mình sinh ra, vừa vào cửa còn phải bắt đầu chăm sóc chú trẻ, muốn nói trẻ tuổi thì đó là không có khả năng, như bây giờ thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi, đều là hiệu quả sau này được bảo dưỡng thỏa đáng, không thì người nhà nông tướng mạo già hơn tuổi thật tám mười tuổi cũng là chuyện bình thường.
39 Sau khi Hứa Tư Văn đội gối hai lần, giọng của Trương Thúy Hoa ở bên ngoài vang lên: “Đi ra ăn mì nè!”
Vốn là trống trải, âm thanh lớn một chút cũng có tiếng vọng lại, nếu là kêu lớn, vậy ngay cả xà nhà sợ rằng cũng phải run rẩy ba cái.
40 Hứa Tư Văn cho rằng ông chủ Vũ ăn đã đủ hào phóng, lượng cơm ăn đã đủ khiếp sợ, nhưng mà hình ảnh trước mắt làm cho y phủ định ý nghĩ của mình.
Đang ngồi trong mọi người, ngoại trừ mình và chị dâu Thúy Hoa, còn có hai ông cụ, thì sức ăn cùng lượng ăn của ông chủ Vũ, đủ để dùng từ “bình thường” để hình dung.