1 Quán cà phê.
Âm nhạc dịu dàng, bầu không gian mờ tối.
Tôi lười biếng dựa lưng vào ghế, hai mắt mặc dù chặt chẽ nhìn thẳng vào người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt, kỳ thực lại có chút không tập trung, thỉnh thoảng đánh vài cái ngáp, thở dài ra tiếng.
2 Nghĩ tới điểm này, tôi nhịn không được khẽ thở dài một hơi, vẫy tay gọi người phục vụ tới, kêu thêm vài chai bia. Sau đó nện cốc lên mặt bàn, nói: “Giám đốc Tần, tôi uống cùng anh.
3 Tôi đứng tại chỗ chờ suốt một hồi lâu, mới nhìn thấy từ xa xa một đạo thân ảnh quen thuộc nào đó. Áo sơ mi hoa hoét, quần hiphop, chân xỏ một đôi dép lê có hình đầu thỏ lông lá, đang nghênh ngênh ngang ngang đi tới.
4 Nghe thấy vậy tôi liền cứng đờ, rầu rĩ nói: “Thì ra con chẳng qua chỉ là một cái bóng đèn điện thôi. ”
“Không còn cách nào khác, anh con tính cách kiêu ngạo như vậy, cho dù đã làm sai chuyện gì, cũng tuyệt đối không có khả năng cúi đầu xin lỗi.
5 Tôi bởi vì nhất thời xúc động, liền gửi tin nhắn như vậy cho Lâm tiểu thư, đề nghị thay đổi địa điểm cuộc hẹn, không nghĩ tới cô ta lại đồng ý cực kỳ vui vẻ.
6 Suy nghĩ miên man, tôi bất giác thối lui về phía sau, tay chân mềm nhũn. Mãi một hồi lâu, cuối cùng mới cảm thấy hối hận. Nhưng có nói gì cũng không còn kịp nữa, mấy tay bảo vệ đã nghe thấy và chạy tới kéo tôi ra cửa.
7 “Ngơ ngác nhìn tôi như vậy làm gì?” Tần Tiếu Dương xoay chuyển ánh mắt, ngón tay búng nhẹ lên trán tôi, mỉm cười hỏi, “Bị dọa rồi?”
Tôi gật gật đầu, thì thầm nói một câu: “Anh tôi… căn bản không giống kiểu người như vậy.
8 Tôi hô nhỏ một tiếng, bất giác lùi về phía sau vài bước, trên lưng toát lên từng trận hàn ý.
Lý Thâm trên trán băng miếng gạc trắng, khoanh tay đứng dựa bên cạnh cửa, mắt cũng không chớp nhìn thẳng về phía này, nhãn thần băng lãnh.
9 Tôi nhất định là bị ma ám rồi.
Tần Tiếu Dương vừa mới chia tay với Lý Thâm, tôi đã liền đáp ứng đề nghị của hắn, quang minh chính đại dọn vào trong nhà hắn ở, từ đấy hai người bắt đầu sống chung.
10 “Ừ. ” Mặc dù tôi vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn gật gật đầu, cực thẳng thắn mà thừa nhận, “Từ sau hôm anh và hắn chính thức chia tay, em liền dọn tới đó ở.
11 Tôi thoáng ngẩn người, mặc dù không rõ vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn buột miệng đáp: “Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể… vì anh tan xương nát thịt. ”
Dứt lời, chỉ thấy mi nhãn Tần Tiếu Dương thoáng cong lên, nở nụ cười nhẹ, ám quang lưu chuyển trong con ngươi đen láy, quá mức động nhân.
12 Tần Tiếu Dương liền chen đến bên quầy hàng chọn chọn lựa lựa, tôi đút hai tay trong túi quần, vừa hát thầm vừa lượn lờ xung quanh. Đi đi một hồi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy trong lòng không yên, kết quả trượt chân một cái, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
13 Tôi sững người, trong lòng chợt lạnh.
Dù sớm đã biết Tần Tiếu Dương vẫn luôn lợi dụng tôi để đấu với Lý Thâm, nhưng chính tai nghe thấy hắn nói ra một câu như vậy, vẫn cảm thấy trên lưng phát lạnh, mơ hồ đã có chút hối hận.
14 Tim tôi nhảy dựng, nắm lấy tay hắn thật chặt, trong lòng cảm động khó nói. Cho dù tình trường không được như ý thì đã sao? Chí ít… còn có một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh tôi.
15 Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy ngực khó chịu đến lợi hại, trong đầu trăm mối tơ vò, toàn là những chuyện loạn thất bát tao. Cuối cùng nhịn không được đứng bật dậy, đi nhanh về phía cửa.
16 Tôi sững sờ, miệng há hốc nhưng không thể nói nổi một lời, chỉ mở lớn mắt nhìn Lý Thâm bước từng bước vào phòng ngủ, “Sầm” một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng yên ắng, chỉ còn lại một mình tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đưa tay tự nhéo nhéo hai má mình, gắng sức chớp chớp mắt.
17 Tần Tiếu Dương bên cạnh bỗng nhiên cũng cúi đầu niệm đọc cái tên Lý Thâm, bắt chước tôi giơ tay lên, ném một thứ gì đó vào trong lòng sông. Vật kia lại chẳng nảy lên lần nào, chỉ làm dậy lên một tầng sóng gợn nhẹ nhàng, liền chìm thẳng xuống đáy nước.
18 Tôi rụt rụt vai, ngẩng đầu thử nhìn thăm dò anh mấy lần, không trả lời.
Lý Thâm lại thở dài một tiếng, đưa tay lên chạm vào hai má tôi, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Đừng kết hôn!
Trong lòng tôi hô lớn như vậy, nhưng mở miệng nói ra, lại vẫn biến thành một câu khác: “Anh có thể đi thăm Tần Tiếu Dương một chút được không?”
Anh biến sắc, chầm chậm rũ tay xuống, nhìn thẳng tôi chằm chằm.
19 Tôi giật mình, kinh hô: “Cậu bắt cả Chu Lẫm tới?”
“Đừng nóng vội, các người sớm muộn cũng sẽ được diện kiến, đáng tiếc… không phải bây giờ. ” Nói xong, hắn thần thần bí bí nhếch mép cười, tay trái bật tách một cái.
20 Hô hấp của tôi nghẽn lại, trong nháy mắt không thể suy xét thêm bất cứ điều gì, chỉ nghiêng người sang, lao vút về phía bên cạnh, đè sấp lên người Lý Thâm.