41 “Ax, chờ một chút, chữ XQ này… chắc không phải là ám chỉ tôi đấy chứ?”
“Sao có thể? Nếu tôi thích cậu thì đã nói ra từ sớm rồi, còn cần chờ tới bây giờ làm gì? Huống chi, trước khi tôi quen anh của cậu thì trên tay đã đeo chiếc nhẫn này rồi.
42 Tôi chạy thẳng từ quầy bán vé về phòng chờ, rồi lại vội vàng đưa vé cho nhân viên kiểm soát trên sân ga, chạy đến nỗi chân như sắp gãy rời, cuối cùng mới kịp lên tàu hỏa.
43 Thứ bảy.
Ánh mặt trời rạng rỡ.
Hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi, buổi sáng tôi thức dậy rất muộn, rồi lại lười chẳng muốn làm cơm, thế là xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên ghế sô pha, vừa xem ti vi vừa gặm bánh quy.
44 Tám tuổi.
Dường như bắt đầu từ thời điểm ấy, tôi vẫn luôn mỉm cười.
Sau khi để cho những quyền cước lần lượt rơi xuống thân mình, cuối cùng hiểu rõ nước mắt chẳng thể làm giảm bớt nỗi thống khổ, vậy thì… tại sao lại không cười chứ?
Cửa phòng luôn khóa trái, trong phòng từ sáng tới tối đều là một mảng tối đen, duy chỉ có cánh cửa sổ nho nhỏ nơi đầu giường là mở, để cho vài tia sáng lờ mờ chiếu vào.