61 Diêm Phong nhíu mày, thả cô gái ra.
Cô gái run lẩy bẩy lùi ra sau một bước, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Thư Ngọc chặn Diêm Phong ở đằng sau, cô tiến lên ôn hòa nói với cô gái: “Đừng sợ.
62 Đôi uyên ương hoang dã kia mau chóng đi xa, Thư Ngọc không còn tâm tư để đi dạo nữa.
Tuy rằng Bồng Tễ Viên là sản nghiệp tư nhân của Đàm gia, nhưng dù sao cũng đã cho phép Khưu gia dùng bắc viên tổ chức hôn lễ, vì thế nơi này tạm thời tách khỏi sự quản lý của Đàm gia.
63 Thư Ngọc nhíu mày. Dòng họ Chử Khố Nhĩ này hình như đã nghe ở đâu rồi, rốt cuộc là ở đâu nhỉ?
Chử Phượng Nhan thấy sắc mặt khó hiểu của Thư Ngọc, vì thế cô ta cười nhạo một tiếng: “Cũng khó trách cô che chở Tiểu Loan như vậy, năm đó đại đương gia Hằng Nghi chẳng phải cũng cố chấp lấy người ngoại tộc sao?”
Thư Ngọc sửng sốt.
64 Thư Ngọc nhìn khuôn mặt mịn màng của Tiểu Loan, đột nhiên nổi lòng hiếu kỳ: “Em thích đại công tử của Khưu gia ư?”
Sau khi nghe xong, hai má Tiểu Loan lập tức ửng đỏ, tiếp đó nhẹ nhàng gật đầu.
65 Trong lòng Thư Ngọc hồi hộp.
Đúng là một mạng người, so với dự đoán của cô cũng không xa lắm.
Cô vừa quay đầu đã thấy Cô Mang khoác áo đứng đó. Anh hiển nhiên đã nghe được chuyện, ánh mắt âm trầm.
66 Thư Ngọc thức dậy từ sáng sớm, nghĩ tới không khí nặng nề tại bắc viên lúc này, còn mình lại chẳng thể quay về nam viên, cô nhất thời làm biếng không muốn thức dậy.
67 Cảnh sát theo thường lệ gọi những khách ở tại bắc viên lấy lời khai.
Thư Ngọc và Cô Mang đã bàn trước từ sớm, chỉ nói Cô Mang đến bắc viên tìm vợ, ban đêm hai người đi dạo tại bắc viên.
68 Trải qua sự cố tại gánh hát kia, Thư Ngọc không còn hứng thú tiếp tục tản bộ nữa.
Cô đột ngột tỉnh ngộ, nếu nhàm chán có thể quay về sương phòng đùa giỡn Cô tiên sinh mới ngủ trưa dậy.
69 Tú hoa châm tổ truyền của gia tộc Chử Khố Nhĩ đã bị mất trộm.
Lúc đó Thư Ngọc đang gối đầu lên lồng ngực Cô Mang xem tranh vẽ.
Nghe được tin tức như vậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhìn ngay hộp tú hoa châm bọc trong chiếc khăn nằm trên bàn.
70 Bên trong tiểu viện dựng một sân khấu đơn giản.
Trên khán đài xướng vở “Miếu Sơn thần trên núi tuyết”, dưới khán đài là khoảnh sân trống trơn, chỉ đặt một cái bàn nhỏ, và hai cái ghế.
71 Khưu Bình Bình ở trong ổ chăn không dám động đậy.
Cô ta nhắm mắt giả vờ đang ngủ, đoán rằng nếu là kẻ trộm muốn cướp tiền thì chắc không vào phòng có người đang ngủ.
72 Chuyện tú hoa châm tổ truyền của gia tộc Chử Khố Nhĩ bị mất trộm đã chiếm lấy mọi sự chú ý của trưởng bối trong tộc. So với việc tú hoa châm bị trộm, cái chết bất ngờ của Chử Phượng Nhan ngược lại có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể.
73 Kết quả kiểm nghiệm của cảnh sát nhanh chóng được đưa ra, trên chiếc khăn do Khưu Chính Khuynh cung cấp quả nhiên dính vết máu của Chử Phượng Nhan, đồng thời lẫn lộn với vân tay và vết máu của Tiểu Loan.
74 Thư Ngọc vừa lấy lại ý thức, tầm mắt có phần mơ hồ, cô ngờ ngợ cảm giác được mình đang ở trong một căn phòng nhỏ mờ tối.
Cửa sổ đã đóng lại, không thể đoán được thời gian lúc này.
75 Ba giờ chiều, cửa gỗ sương phòng mở ra.
Hằng Nghi đang chợp mắt nghe được tiếng động, bà mở mắt: “Thư Ngọc, cháu đã đến rồi. ” Dứt lời, bà mỉm cười chỉ vào hình vẽ trên bàn, “Hôm nay học thêu hình này, kiểm tra xem mấy hôm nay cháu có siêng năng học hành không.
76 Thư Ngọc không biết Tiểu Loan đang làm cái gì, cô chỉ nghe được tiếng vải chà lên mặt tường.
Đoán thời gian, hai người bị nhốt ở đây đã hơn ba canh giờ.
77 Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh sáng theo khe cửa chiếu vào.
Thư Ngọc ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Trời sáng rồi.
Cô bị nhốt trong căn phòng này suốt một đêm.
78 Tiểu Loan đã chết trong căn phòng tối cầm tù Thư Ngọc.
Hoặc là nói, Tiểu Loan không thể sống sót đi ra.
Người đầy tớ đầu tiên bước vào căn phòng tối sỡ hãi tới mức hồn vía lên mây, không phải vì người chết bên trong mà là bức tranh vẽ trên tường.
79 Buổi chiều ở nam viên tại Bồng Tễ Viên vô cùng yên ả.
Cây long não trong sân tản ra một bóng râm, ánh nắng xuyên qua nhánh cây rọi vào ghế xếp dưới tàng cây, mạ lên vẻ yên tĩnh cho người ngồi trên ghế.
80 Đầu xuân tuyết tan, cỏ mọc xanh um.
Biệt uyển tại Nam Kinh của gia tộc Chử Khố Nhĩ vẫn hoang vắng như trước.
Đại đương gia Hằng Tịch đau ốm triền miên, bác sĩ trong tộc đưa ra kết luận cuối cùng —— Hằng Tịch chỉ còn lại thời gian hai năm.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50