41 Lưới quỷ do sợi tơ tạo thành đang chậm rãi di chuyển trong không khí, mỗi lần chuyển động là càng tới gần Dạ Miêu.
Dạ Miêu rất rõ ràng, nếu lưới quỷ buộc chặt ngay tức khắc, cô ta chẳng còn thừa một mảnh xương nào.
42 Gió đêm thổi tới, Thư Ngọc một thân ướt đẫm mồ hôi lạnh run.
Trên đầu là ánh trăng ấm áp, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Nếu là ngày thường, Thư Ngọc nhất định tĩnh tâm thưởng thức cảnh đẹp này, thế nhưng giờ phút này, trong lòng cô nôn nóng bất an.
43 Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ rọi vào trong phòng.
“Ss —— anh nhẹ một chút. ” Thư Ngọc để lưng trần, nằm sấp trên giường.
Cô Mang tay cầm thuốc mỡ đang thay thuốc cho Thư Ngọc, nghe cô nói anh nhướng mày: “Giờ biết đau rồi à?”
Thư Ngọc bất mãn: Lần này em thật nghe lời anh, chỉ là lúc ấy tình huống khẩn cấp, nếu không phải em cái khó ló cái khôn…”
Cô Mang thản nhiên liếc nhìn Thư Ngọc, cô nhất thời lo lắng: “Em nói thật mà…”
“Anh cũng không nói gì, em vội vàng làm sáng tỏ chi vậy?” Anh vừa nói vừa mặc áo cho cô.
44 Trong phòng, La sĩ quan đứng trước lồng sắt trừng mắt nhìn con vật to lớn trong lồng hồi lâu, cái kềm và cây kéo trong tay vẫn ở giữa không khí.
Thư Ngọc có chút mất kiên nhẫn: “La Phi, anh mau xuống tay đi, chẳng lẽ anh không còn nhớ đầu anh bị nó đánh trúng có bao nhiêu thê thảm sao?”
La sĩ quan hơi xấu hổ, chiêu cạo lông này thật là…anh ta vô cùng bối rối.
45 Gần đây giới cảnh sát Nam Kinh xảy ra sóng gió không nhỏ.
Một vị cảnh ti họ Trương nào đó nhiều lần tiết lộ cơ mật đã bị bắt, cũng vào đêm thứ hai bị tạm giữ hắn tự sát trong ngục.
46 Từ khi cô biết ghi nhớ, cô đã hiểu được, trong tổ chức nuôi dưỡng rất nhiều Ảnh Tử.
Ảnh Tử là gì?
Tìm hai đứa bé có khuôn mặt hơi giống nhau, để hai đứa cùng ăn cùng ở, đối diện sớm chiều.
47 Hành lang dài bên ngoài căn phòng rất im lặng.
Bình thường bồi bàn không được phép xuất hiện tại tầng lầu này, bởi vậy trong hành lang không có tiếng bước chân của ai cả.
48 Bến tàu Tần Gia.
Thư Ngọc đứng trên du thuyền, nhìn người tới người đi trên bến tàu. Hôm nay ánh nắng hơi chói chang, cô theo bản năng đè thấp vành nón rộng, sau đó cảm thấy bên hông có một bàn tay vòng qua.
49 Sau bữa tối, hành khách tụ tập tốp năm tốp ba trên boong tàu ngắm cảnh đêm.
Tối nay gió biển không lớn, màn trời đầy sao lóng lánh, những điểm nhỏ lấp lánh trong đêm gần như khó mà tìm thấy, bởi vậy càng khiến nhóm hành khách thích thú.
50 Khi Thư Ngọc thức dậy thì đã sắp đến giữa trưa, Cô Mang không ở trong phòng.
Cô duỗi người, nằm nướng trên giường lớn mềm mại, chẳng muốn thức dậy.
51 Một bữa tiệc ngon lành lại bị quấy nhiễu đi tong.
Thư Ngọc uể oải: “Em đói. ”
Cô Mang mỉm cười: “Đi, chúng ta đến phòng bếp. ”
Thư Ngọc vừa nghe liền hỏi: “Ăn vụng?”
Cô Mang liếc cô: “Quang minh chính đại mà ăn.
52 Sau ba giờ chiều, ánh nắng trên mặt biển dần dần rút đi nhiệt độ oi bức.
Thư Ngọc đi theo Hà Uyển Đinh đến góc sân sau của du thuyền. Ở đây gần như tập hợp tất cả những người trẻ tuổi trên chiếc thuyền này.
53 “Không phải tôi. ” Hà Uyển Đinh phủ nhận trước tiên, “Cô nhìn bộ dạng của tôi này, rồi nhìn Mân Lâm đi, sẽ biết tôi tuyệt đối không có khả năng là Lạc Thần Hoa.
54 Vẫn là ngày nắng.
Trên biển rộng không có chút mây đen, ánh nắng sáng sủa rọi xuống, chiếu soi đầy cả mảnh sân.
Hàn Kình biếng nhác nằm dài, chào hỏi Cô Mang: “Hiếm khi thấy anh một mình.
55 Hàn Tinh Xu đột nhiên lách người, thoát khỏi sự kiềm chế của hai người đàn ông áo đen.
Trong không khí vang lên tiếng động.
Thư Ngọc kinh ngạc, không nhìn ra bản lĩnh của Hàn Tinh Xu tốt như vậy.
56 Cạnh bàn tròn nhỏ, ba người phụ nữ và một cậu bé ngồi vây quanh bàn.
Hà Uyển Đinh hơi khẩn trương đặt tay lên đầu gối: “Tôi không có nói tôi là Lạc Thần Hoa tiểu thư, các người nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thư Ngọc và Mân Lâm nhìn nhau, cuối cùng nhìn qua A Cát Bố.
57 Du thuyền sắp cập bờ.
Mân Lâm và Hà Uyển Đinh ở trên boong tàu chia tay với Thư Ngọc. Chuyến đi chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, trước khi chia tay đã có cảm giác không nỡ.
58 Tảng sáng ngày mới, ngoài cửa sổ nổi cơn mưa phùn. Không khí của sớm tinh mơ mang theo cảm giác mát lạnh ùa vào trong phòng từ cánh cửa sổ mở ra một nửa.
59 Cô Mang lười nhác đi đến huyền quan mở cửa ra.
Gió lạnh sáng sớm cuốn theo vài giọt mưa phùn thổi vào trong. Dưới hiên nhà, trước màn mưa, có một cô gái đứng đó.
60 Đằng trước tòa nhà hình ống tại phía nam Bồng Tễ Viên là cây cỏ mọc xanh um.
Trên mặt cỏ mang theo bọt nước dựng một chiếc bàn đá tròn trịa trơn bóng, trên bàn đặt một ván cờ đang chiến đấu hăng say.