21 “Tôi muốn chọn thẻ bài của Phương Kiển. ” Thư Ngọc mặc một bộ áo dài, đầu đội nón nỉ, nói ngắn gọn với tiểu sinh tại quầy.
Tiểu sinh kia nhìn trộm Cô Mang đứng phía sau Thư Ngọc, lật hai ba trang giấy, đưa qua một chiếc thẻ bài: “Lầu ba tây sương.
22 Nguyệt Minh Lâu được xây dựng vào năm thứ 31, có một người lập dị đã tới đây.
Người nọ chỉ đích danh muốn gặp đào hát đầu bảng Minh Nguyệt của Nguyệt Minh Lâu, lại còn đưa ra một yêu cầu khác: muốn gặp Minh Nguyệt cầm nghệ khúc nghệ tuyệt vời nhất.
23 Sau khi nói xong một câu khó hiểu như vậy, Hàn Kình rơi vào hôn mê lần nữa.
Trong lòng Thư Ngọc chấn động. Chẳng lẽ cô đã từng gặp Hàn Kình? Nhưng mà kết quả của việc lục lọi trong ký ức nói với cô rằng, lần ở tại Nguyệt Minh Lâu quả thật là lần đầu tiên cô gặp Hàn Kình.
24 Trong khoảng thời gian ngắn tin tức lan truyền cả thành Nam Kinh.
Một trận hỏa lớn đốt cháy nhà hát nổi tiếng giàu có nhất trong thành phố.
Từ nay về sau, trong thành Nam Kinh không còn Nguyệt Minh Lâu nữa.
25 Trong cuộc đời hắn lần đầu lên sân khấu xướng ca là vào năm 11 tuổi.
Vừa hát xong, dưới sân khấu ồn ào một trận.
Khách ngồi đầy phía dưới giương ánh mắt đánh giá tiểu mỹ nhân trên sân khấu, tựa như đang phán xét một món hàng hóa.
26 Sau khi Phương Kiển làm chủ, Nguyệt Minh Lâu trở thành đệ nhất lâu trong thành Nam Kinh.
Mà trên tay hắn gián tiếp dính mạng người cũng càng ngày càng nhiều.
27 Đêm khuya không trăng, hẻm nhỏ thật sâu. Thỉnh thoảng có vài tiếng cú mèo kêu lên trong bóng đêm, rất nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự yên lặng tại đây.
28 Mùa xuân thu về cái đuôi cuối cùng.
Sau một trận mưa, tây phủ hải đường trong sân qua một đêm rơi rụng đầy đất, khiến Thư Ngọc đau lòng hơn nửa ngày.
29 Mới tờ mờ sáng, Thư Ngọc từ trong ổ chăn chui ra, bắt đầu thay quần áo.
Cô Mang bên gối bị tiếng động của cô đánh thức, anh nhíu mày, khàn giọng nói: “Em dậy sớm làm gì thế?”
Thư Ngọc bị một cánh tay anh kéo về ổ chăn, cô giãy dụa, từ lâu đã kiếm cớ xong, nói: “Hiệu sách muốn em đi giám định một bộ thư họa, người bán hẹn lúc này.
30 Người đàn bà mang giày cao gót trang điểm tinh xảo, nhưng vẫn không giấu được dấu vết của năm tháng —— nét nhăn mảnh khảnh nơi khóe mắt mặc cho bao nhiêu lớp phấn cũng không che dấu được.
31 Lúc này Hạ Tử Trì hoảng hốt, quay đầu nhìn Thư Ngọc nói: “Cô Mang sao lại đến đây? Có phải cô để lộ sơ hở không?”
Thư Ngọc cũng rất kinh ngạc, bình thường Cô Mang không qua lại với giới cảnh sát, sao hôm nay nói đến là đến? Chẳng lẽ cô quá đắc ý vênh váo, để lộ manh mối khiến anh phát hiện?
“Không thể nào, tôi làm việc tuyệt đối cẩn thận, khẳng định là anh nói lỡ lời.
32 Trong thành Nam Kinh có một ngõ hẻm gọi là Ổ Xuân, cuối ngõ có một nhà in lâu đời.
Trên tấm bảng hơi cũ viết mấy chữ to rồng bay phượng múa: Hàm Phong Nhất Thập Nhị.
33 Trên bức họa vẽ một người con gái dịu dàng e thẹn.
Mặt trái xoan, đôi mày thanh tú, đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng bóng. Chiếc sườn xám sát người thêu hình hoa mẫu đơn bao bọc vóc dáng lã lướt, nửa cánh tay giơ lên cầm một cái quạt tròn thêu hình mẫu đơn.
34 “Vị tiên sinh này nói cũng không đúng rồi, Khưu Bình Bình tôi sao là người thua không gỡ nổi?”
Vừa dứt lời, một cán quạt đẩy rèm ra, một cô gái mặc áo sơ mi thêu hoa cùng quần tây vải lanh, mang đôi giày bốt từ trong gian phòng đi ra.
35 Đôi tay quỷ của Cầu Lão Thất không phải hư danh, cộng thêm một khoản tiền lớn của Thư Ngọc, kết quả thắng bại mau chóng phân định rõ ràng.
Khưu Bình Bình phẫn nộ đẩy ngã chồng thẻ tiền trước mặt, cô ta không cam lòng nhìn Cầu Lão Thất ở đối diện, lại nhìn mỹ nhân trên đài, thế nhưng cô ta chỉ đành nhận thua.
36 “Tiệc tối?”
Sau bữa ăn, Thư Ngọc vừa hí hoáy cây cảnh trên bệ cửa sổ, vừa nhìn Cô Mang mở tủ quần áo lựa áo vét.
Cô Mang đáp: “Không sai, tối nay trong nhà Trương cảnh ti tổ chức một buổi tiệc nhỏ, thư mời sáng nay chuyển đến cho anh.
37 Đời này của Thư Ngọc đây là lần thứ hai trèo tường. Lần đầu tiên là vì trẻ tuổi si tình, thế thì thôi vậy; lần thứ hai lại bị Hạ Tử Trì xúi giục, cái này có chút mất mặt.
38 Thư Ngọc ngơ ngác tại lối ra, đằng sau đã truyền đến tiếng thúc giục không kiên nhẫn.
Lúc này quay trở lại thì càng có vẻ khả nghi hơn.
Thư Ngọc khẽ cắn môi, bưng bầu rượu từ cạnh bình phong đi ra.
39 Dạ Miêu mang khăn che mặt duyên dáng thướt tha đi về phía Cô Mang, dừng lại trước bàn của anh.
Trong lòng Thư Ngọc căng thẳng, nhưng không tiện mở miệng, chỉ đành lo lắng lại chẳng làm được gì.
40 Kim giây chạy một vòng rồi một vòng khác.
Bên ngoài Trương trạch hết sức yên tĩnh, ngay cả gió cũng không thổi đến, lùm cỏ lá cây rậm rạp xung quanh mọi thứ đều không tiếng động.