101 Trong phòng cầu nguyện nho nhỏ đặt một pho tượng Phật Quan Âm, Thư Ngọc quỳ gối trên đệm cối lắng nghe lão chủ trì tụng kinh Phật.
Khi còn bé, cô nhận được sự ảnh hưởng của ông ngoại Tạ Tri Viễn, đã quen thăm viếng chùa chiền một khoảng thời gian, sau đó trưởng thành chứng kiến cảnh đời, Bát Nhã gì đó học hồi bé đều đã quên sạch.
102 Thư Ngọc theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Giang Nam.
Giang Nam không thèm nhìn tới cô gái Nhật đứng tại lối vào, anh ta thản nhiên nói: “Cả đời này tôi hận người Oa* nhất.
103 Gió đêm ào ào, Thư Ngọc vùi đầu bên gáy Cô Mang, cố tình lấy cái mũi lạnh cóng chạm vào cái cổ nóng hổi của anh.
“Đừng làm càn. ” Anh thả chậm tốc độ.
104 Sau khi trở về sương phòng, Thư Ngọc mệt mỏi rã rời, cô liên tục ngáp dài.
“Ngủ một lúc đi,” Cô Mang nói, “Đợi tuyết ngừng rồi, anh gọi em dậy. ”
Cô gật đầu, lăn mình chui vào ổ chăn.
105 Tuyết vẫn bay lả tả, tiếng hát của Gia Đại đắm chìm trong cơn gió.
Dạ Thập Tam bỗng nhiên nói: “Đi thôi. ” Dứt lời cô ta nghiêng ngả đứng dậy, phủi tuyết trên người.
106 Sau bữa trưa, bầu không khí trong trai phòng nhất thời trầm xuống.
“Anh nói cái gì? Tiểu Thuận Tử là một thi thể sống?” Thư Ngọc ngạc nhiên, “Abel đã trộm lấy thứ có thể khiến người ta trở thành thi thể sống từ trong mộ Lưu Linh Thuận ra ngoài?”
Abel phẫn nộ: “Thực ra cũng không nguy hiểm đến vậy, cô miễn dịch đối với loại vi trùng sống này.
107 Màn đêm tối sầm rất nhanh, dường như chỉ trong giây lát, song cửa sổ của căn nhà gỗ hé ra ánh nến duy nhất soi sáng Tiểu uyên ương thiên.
Buổi chiều nhiệt độ càng thấp, gió tuyết càng khắc nghiệt, Cô Mang đã sớm khóa chặt cửa sổ, bảo Thư Ngọc mau chóng lên giường.
108 Gió thổi vù vù trên mái hiên hành lang, mang theo vài mảnh băng tuyết, chạm vào khiến người ta đau đớn.
Đầu óc Thư Ngọc hơi hỗn loạn, cô lấy lại tinh thần rồi quay đầu nói với Gia Đại: “Nơi này lạnh lắm, chúng ta vào trong được không?” Dứt lời cô nắm tay Gia Đại.
109 Thư Ngọc ở trong hành lang đi vài bước rồi đứng lại.
Cô vịn lan can, nhớ kỹ lại cuộc đối thoại giữa Dạ Thập Tam và Giang Nam.
Dạ Thập Tam nói, Giang Nam làm hỏng giọng hát, bị hủy dung mạo, còn chuẩn bị báo thù.
110 Từ lúc Thư Ngọc rời giường thì Cô Mang đã tỉnh lại.
Người con gái bên cạnh rón rén chui ra khỏi lồng ngực anh đi ra ngoài, trước khi xuống giường cô còn không quên quay lưng, nhẹ nhàng quẹt mũi anh chơi đùa.
111 Khi Thư Ngọc đứng dậy, cô đã lấy lại tinh thần.
Cô bình tĩnh mau chóng quan sát căn phòng này. Tuy các sương phòng tại Tiểu uyên ương thiên không bày biện nhiều lắm, nhưng cô vẫn nhìn ra một chút manh mối: trong phòng không có mũ của cô, số lượng nến cũng thiếu một nửa, chồng kinh văn trên bàn mà trụ trì tặng ông ngoại cô chẳng biết đi đâu, trên bức tường đối diện cửa sổ lại có thêm một bức tranh.
112 Giang Nam vốn muốn ra ngoài tìm Dạ Thập Tam. Tìm nhiều lần vẫn không thấy đâu, anh ta nghĩ tới Dạ Thập Tam từng bám theo một cô gái Nhật có quan hệ mờ ám với Lễ Cung Tú Minh, vì thế anh ta mới tới phòng cô ta để thử vận may.
113 Abel ngồi xổm cạnh giường, chăm chú nhìn Gia Đại vô thức run rẩy nằm trên giường.
Trán cô ta đổ mồ hôi, mắt nhắm lại, hình như đang chìm trong ác mộng, cô ta cau mày, miệng thốt ra ngôn ngữ mà Abel không hiểu.
114 Không biết qua bao lâu, sự chấn động mạnh mẽ dần dần ngừng lại, cả gian phòng trở về trạng thái bình thường.
Thư Ngọc từ trong lòng Cô Mang ngẩng đầu lên, trông thấy cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
115 Sương phòng khách, Đại uyên ương thiên.
Hàn Kình bắt chéo chân, thờ ơ nhìn Mục Nhã Bác ngồi một bên.
“Ý của anh tôi không hiểu cho lắm. ” Hàn Kình nhướn mày, “Anh là môn sinh của vị đại nhân kia, nhưng anh lại bằng lòng đưa bản đồ trong tay các người cho chúng tôi xem.
116 Con đường xuống núi không mất sức như khi lên núi, nhưng đường dốc trơn trượt, nguy hiểm hơn lên núi mấy phần.
Ban đầu Cô Mang muốn cõng Thư Ngọc xuống núi, thế nhưng nói gì Thư Ngọc cũng không chịu.
117 Vào mùa mưa dầm trời luôn âm u, trong không khí mang theo mùi bùn đất. Hương vị mùa xuân đã xuất hiện, nhiệt độ mùa đông vẫn còn đó.
Buổi trưa, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn đốt lò sưởi.
118 Sau khi ra khỏi nhà in Hàm Phong, Thư Ngọc quẹo vào một cửa tiệm đồ ngọt lâu đời, mua một phần bánh ngọt mà Cô Mang thích nhất, lúc này cô mới lên đường về nhà.
119 Nhị công tử Hạ gia dạo này không tốt lắm, sắc mặt uể oải, trông rất tiều tụy.
Anh ta duy trì bộ dạng này khoảng một tháng rồi, thế nhưng bởi vì đại công tử Hạ gia trở về nhà mà càng tỏ vẻ nghiêm trọng hơn.
120 Cô Mang dính lấy Thư Ngọc mấy ngày liền, quấn quýt lấy cô khiến cô chẳng đi đâu được.
“Tối nay anh không phải có hẹn việc công sao?” Thư Ngọc nghiêng đầu liếc anh, “Nếu còn không đi coi chừng muộn đó.