81
6381.
Lục Văn Bân mãi chìm đắm trong suy nghĩ tương tư về Vân Khuynh, vốn dĩ không để ý đến Dương Liễu đang đi lại gần.
Anh nghe thấy một trận khóc nức nở đang tiến lại gần.
82
Vân Thị sắp xếp kiểm tra sức khỏe, Tống Tây Hoa cảm thấy gần đây mình không được khỏe lắm, nên ghi danh lên đó.
Xe anh vừa đi tới nửa đường, đã thấy trước mắt có một cô gái với gương mặt khá quen thuộc sốt ruột vẫy xe.
83
“Quý này. . . ở đây, Phó tổng Tống, gửi ngài!” Cô thư ký ở trong đống tài liệu tìm cả ngày trời cuối cùng cũng tìm được, đưa cho Tống Tây Hoa.
“Sao cô không chỉnh lý trước, cứ lật tìm như thế tốn nhiều thời gian lắm.
84
“Cô có thể ở đây, sao tôi không thể ở đây?” Vân Khuynh mạnh miệng đáp lại Dương Liễu, qua người, hỏi cô gái: “Cô không sao chứ?”
“Cảm ơn cô, tôi không sao!” Cô gái lắc đầu, nhìn Dương Liễu, lại nói: “Chỉ là, cũng không hiểu cô này bị làm sao, cứ nói tôi là phục vụ của tiệm, tôi có lòng tốt chọn giúp cô ta một bộ đồ, cô ta lại mắng người!”
Cô gái này, chính là Tống Nhan.
85 Dương Liễu bị người ta chỉ vào mũi, nhất thời không biết phản ứng gì, tuy nhiên, người chửi rủa cô lại là một phụ nữ lạ, cô ta nhìn về hướng Hoắc Thành Quân, trong mắt có sự kinh diễm như lần Vân Khuynh lần đầu tiên gặp Hoắc Thành Quân vậy.
86 Tống Nhan đi trước, bàn thu ngân vẫn còn đang tính giá tiền của từng bộ quần áo, Vân Khuynh hạ giọng nói với Hoắc Thành Quân: "mẹ, mẹ có thật là định mua hết tất cả quần áo ở đây không? Như vậy có chút.
87
"Ừm? Anh nói. . . . . . cái gì?"
"Ai? Ai gọi điện tới. . . . . . á, anh nhẹ tí. . . . . . "
Trong ánh mắt Vân Khuynh đầy vẻ mê ly, căn bản không nghe rõ Hoắc Nhất Hàng nói gì, đợi điện thoại đưa gần bên tai, mới ý thức được có người gọi cho cô ta, nhanh chóng nghiến chặt răng lại, không để cho âm thanh xấu hổ đó lọt ra ngoài.
88
Nhà cũ Lục gia.
Khi Lục Văn Bân trở về nhà với một chút say, đi vào phòng khách thì đã gặp Dương Liễu cầm một lá thư rất lớn và ngồi trên ghế sofa.
89 Quán cà phê là Vân Bính Hoa và Tô Tương đặt. Để ngăn chặn người khác biết rằng những nội dung mà họ và Vân Khuynh bàn nhau. Họ đã bao quán cà phê đó, cố tình chọn một vị trí tương đối kín đáo.
90
Lựa chọn thứ 3, hiển nhiên tốt hơn thứ 1 và thứ 2 rất nhiều.
Mắt Vân Bính Hoa sáng lên, trong lòng phân tích kĩ càng: Nếu chọn thứ 3, ông không cần ngồi tù, còn có được 20% cổ phần Vân thị, Vân thị trước giờ là dựa theo cổ phần để điều khiển công ty, đổng sự trưởng thường là người có % cổ phần cao nhất đảm nhiệm, Vân Khuynh nói đồng ý nhường vị trí đổng sự trưởng cho ông, vậy có thể nói cô ta chuẩn bị chuyển cổ phần trong tay cô qua cho ông?
Mà điều ông phải làm, là lấy tiền đã cho Dương Liễu lại, chuyển ra khỏi nhà tổ của Vân gia và giải quyết mối quan hệ với Vân Khuynh trên pháp luật.
91
Khúc sau Vân Bính Hoa còn nói gì đó, Vân khuynh không nghe vào nữa, cô nghe được 3 chữ “Lục Văn Bân” đã hiểu hết rồi.
Cô đã ly hôn với Lục Văn Bân rồi, nhưng tên rác rưởi đó còn thông đồng với Vân Bính Hoa và Tô Tương tính kế cô?
“Vân Bính Hoa! Tô Tương! Các người đang làm chuyện phạm pháp!” Tống Tây Hoa cuộn chặt tay, nhìn chằm chằm Vân Bính Hoa: “Ông thật sự muốn ngồi tù?”
“Người muốn ngủ với nha đầu đê tiện đó đâu phải là tao.
92 Hoắc Nhất Hàng ôm Vân Khuynh đến bên xe của mình, quay đầu, nhìn Tống Tây Hoa phía sau, nói với tài xế: “Chở Tống tiên sinh trước! Tôi gọi taxi. ” Rồi quay lại nói với Tống Tây Hoa: “Thuốc này thường không thể trị bằng cách khác, sau khi về cậu trực tiếp tắm nước lạnh, chịu 1 chút, cũng sẽ qua, nếu chịu không nổi, thì tìm 1 người phụ nữ.
93 Nhà của Tống Tây Hoa được dọn dẹp rất gọn gàng, tất cả các vật dụng được phân loại rất tốt, sàn nhà không tì vết, phong cách trang trí cũng rất đơn giản.
94
“Tống Nhan, tôi để cô đi, cô không đi, đừng hối hận!”
Tống Tây Hoa gầm nhẹ một tiếng, đôi môi nóng hổi cắn lên người Tống Nhan.
Tống Nhan bị ngã đến sau não có chút đau nhức, cái cảm giác vừa lạnh vừa nóng đó đang dán thật chặt trên người, cô vẫn chưa hiểu ý của Tống Tây Hoa, thì đã bị cưỡng hôn kịch liệt, đồng thời, hai bàn tay của Tống Tây Hoa lục tìm và nắm lấy nút áo của cô, dùng sức trong áo cô.
95 Tống Nhan nghe có tiếng, quay đầu thấy được Tống Tây Hoa, chỗ đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, thân thể bỗng nhiên ngã về trước, lăn từ trên cầu thang xuống.
96
6396.
“Vân tiên sinh, ông cũng không thể vu oan cho tôi như vậy, mỗi khoản chi đều có chữ ký, đều có ghi chép rõ ràng, ông có thể điều tra thoải mái!”
“Đúng rồi, Vân tiên sinh, phiền ông thanh toán phí dịch vụ hết một lần cho tôi đi, sau hôm nay tôi sẽ không tới tìm ông nữa!”
Nói xong, liền đem danh sách các khoản chi đặt trước mặt Vân Bính Hoa.
97
6397.
“Con nha đầu đê tiện mày nói gì đó?” Cao Thúy Lan trợn mắt hung dữ, sắc mặt xám xịt trừng Dương Liễu, bà đưa tay lên định đánh Dương Liễu, dù đã nửa thân bất toại nhưng bị người khác mắng như vậy, mà còn là Dương Liễu, bà càng ngày càng khinh thường mà mắng, sao bà có thể nhịn được??
Nhưng bà quên, hiện tại bà chỉ có thể ngồi trên xe lăn, có cố gắng thế nào cũng không thể tát vào mặt Dương Liễu.
98
6398.
Chủ nhật, 11 giờ trưa.
Cao Thúy Lan xuất hiện cùng với Lục Bác Dương, hôn lễ giữa Dương Liễu và Lục Văn Bân sắp sửa bắt đầu.
Cô dâu Dương Liễu đeo đầy trang sức kim cương vô cùng xa hoa, cười rạng rỡ, mắt không ngừng nhìn về phía cửa, vì tới bây giờ chú rể Lục Văn Bân vẫn chưa xuất hiện!!
Vì muốn thể hiện Lục gia sắp đi vào “thời kỳ huy hoàng mới” nên sảnh tiệc được bố trí rất long trọng, còn mời tới rất nhiều khách quý của Vinh Thành.
99
Phụt
“Ha ha. . . . . . cô dâu ngã sấp mặt, thật buồn cười. . . . . . Ha ha ha. . . . . . ”
“Nhìn kìa, áo cưới của Dương Liễu đều bị rách nát hết, thật khó coi.
100
Tiếp theo đó, Hoắc Thành Quân nở một nụ cười không ác ý, ngồi cùng hàng với Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan: “ Con trai à, con dâu à, các con không bận lòng chứ?”
Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan có cảm giác không lành, lúc đầu, bọn họ và Lục Lợi Quần hợp tác đối phó với Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng lúc anh còn nhỏ, Hoắc Thành Quân lựa ngày hôm nay, vốn dĩ đã là kẻ địch tự nhiên đến, lại còn lên khán đài nói chuyện?
Bà trang điểm nhìn như gái 18, lại cố ý lấy thân phận áp bức họ, bà thì có lời gì hay để nói chứ?
Trong lòng họ đều không hy vọng Hoắc Thành Quân tiếp tục nói, nhưng cục diện ngày hôm nay, dưới con mắt của dân chúng, Hoắc Thành Quân lại cười vui vẻ mỹ mãn như thế, sao họ có thể cự tuyệt được?
Cũng chỉ đành cứng miệng nói vài câu: “Đương nhiên không bận lòng, có được sự chúc phúc của người, là phúc khi của hai đứa trẻ Văn Bân và Dương Liễu.