141
“Một kẻ giết người, cũng còn mặt mũi để nói cứu à!” Lục Văn Bân nhìn vào khuôn mặt của Dương Liễu đang bị axit ăn mòn, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. “Tôi phá hỏng khuôn mặt cáo già của cô, tôi xem cô làm cách nào để quyến rũ đàn ông nữa! Nói tôi là phế vật, thì tôi sẽ làm cô trở nên xấu xí!”
Lục Văn Bân đã không nhận ra rằng hành vi của mình đã là một tội ác, hoặc là nói rằng thần kinh của anh ta có chút vấn đề rồi.
142
Mỹ nhân không phân biệt nam nữ, chỉ cần là đẹp, ai cũng đều thích.
Vân Khuynh tự biết không phải là con người nhìn mặt nhìn nhan sắc, nhưng Hoắc Nhất Hàng đẹp đẽ thế kia, cũng khiến nhịp đập của cô nhanh hơn mấy nhịp.
143
Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu vào khu rừng cây hoa đào này, những cánh hoa đào hồng nho lần lượt như cơn mưa rì rào rơi xuống, ngay cả gió cũng khiến người ta say mê đến thế, càng huống chi rằng người yêu đang ôm trong lòng?
Tâm trạng của Hoắc Nhất Hàng vui mừng đấy, ở cái không gian rộng rãi như thế, cơ thể càng tự do hơn, anh đương nhiên không hề do dự lựa chọn đem nhiệt tình của mình đều chăm chú lên người của Vân Khuynh.
144
“Khuynh Khuynh, Dương Liễu là Dương Liễu, em là em, đứa con cô ta sinh ra ba ruột không rõ, chết bi thương, nhưng đứa con em sinh ra khẳng định không phải thế!”
Hoắc Nhất Hàng kiên nhẫn và ôn hòa nói với Vân Khuynh, “Khuynh Khuynh, Dương Liễu nham hiểm, ác độc, em thì quang minh, lương thiện, đứa con của em và anh, nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất cũng là người ấm áp nhất trên đời này! Em phải tin tưởng bản thân, cũng tinh tưởng anh, được không?”
“Nhất Hàng, anh căng thẳng rồi,” Vân Khuynh nở một nụ cười mỉm trên mặt, nói tiếp, “Anh không cần lo lắng, em không hề xem thường bản thân, cũng không hề không tin tưởng anh, em chỉ là vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị thôi.
145
Người phụ nữ trẻ tuổi đến Quân Tì sơn trang là Tống Nhan.
Trước khi Vân thị bị Vân Bính Hoa bán đi, Tống Tây Hoa đã rời công ty, mà công việc của Tống Nhan vốn dĩ là do Tống Tây Hoa cho, mới làm chưa được mấy ngày, Tống Tây Hoa rời đi, công ty sắp bị bán đi, đương nhiên cô cũng không thể tiếp tục ở lại.
146 “Tôi không có em, người phụ nữ che mặt kia là ai?” Mặt người phụ nữ kinh ngạc, thấy Vân Khuynh biểu cảm rất thật, không giống nói dối, thấp giọng nói với Vân Khuynh: “Không lẽ cô ta là con buôn, cô bị bắt cóc đến đây? Thực ra, trên thuyền này có vài người phụ nữ cũng bị gạt đến đây, hôm qua bọn họ có thương lượng cách chạy thoát, nhưng giữa biển mênh mông, chạy đường nào.
147
Vân Khuynh hiểu được câu “không sợ trời không sợ đất” của Cố phu nhân rồi.
Cố Du còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà dám giả làm khách trốn ra nước ngoài để chụp lén việc buôn người và trốn ra nước ngoài?
Cô thật sự không biết chuyện này nguy hiểm như thế nào sao!
“Cố Du, rốt cuộc em có cách liên hệ bên ngoài không?” Vân Khuynh quan tâm cái này nhất.
148
Chiều hôm đó, Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần bay đến Cảng C của nước A, sau khi hai người chuẩn bị xong, vội vàng đến thăm hỏi Lôi gia.
Tổ tiên của Lôi gia cũng là người của Vinh Thành, lúc chiến tranh loạn lạc dọn đến nước A, làm lên từ dân đãi vàng, về sau dần lớn mạnh, làm qua bang hội, mở qua khu mỏ, từng thành lập qua lính đánh thuê, mấy đời con cháu phát triển tiếp, trở thành tổ chức tư nhân có thế lực nhất ở nước A, bởi vì giúp ích cho chính phủ nước A rất nhiều, cây lớn rễ sâu, thành viên của tổ chức phân bố toàn thế giới, chính phủ nước A cũng chấp nhận sự tồn tại của Lôi gia.
149 Lôi Đông Hãn sa sầm mặt, nói với Lôi Hoan Ni: “Em gái, em về phòng trước đi, anh và Hoắc. . . . . . Hoắc tiên sinh, Giang tiên sinh phải bàn công chuyện, chuyện tư, lát mới nói.
150
Nội bộ tàu ngầm.
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đứng trước bàn điều khiển, ống nhòm đã nhô lên, có thể thấy rõ tàu vượt biên trên mặt biển còn đang chạy về phía cảng C với tốc độ bình thường.
151
63151.
Cố Du vừa dẫn theo hai cô gái chui xuống dưới đáy khoang, nghe có tiếng bước chân đang tiến lại gần, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Nếu như, bọn người xấu trên thuyền vẫn chưa được xử lý hết thì sao?
Vả lại cô có thể nghe được, tiếng bước chân chỉ có một người.
152
Y tá không ngờ sự việc là như vậy, nhìn ánh mắt khổ sở đan xen chua xót cùng bi thương của cô, y tá nhịn không được, hỏi: “Vậy người con gái mà anh ấy yêu có yêu anh ấy không?”
Tống Nhan lắc đầu: “Vân Khuynh rất ưu tú, đã chọn Hoắc tổng.
153
Thành phố C
Tàu ngầm vừa cập bến, Hoắc Nhất Hàng đã đưa Vân Khuynh tới bệnh viện kiểm tra tổng quát, lúc kết quả xác định Vân Khuynh không có gì đáng lo ngại, Hoắc Nhất Hàng mới thở dài nhẹ nhõm.
154
63154.
Vân Khuynh chỉ là có chút hiếu kỳ, chẳng phải chỉ là mấy ngày không gặp, sao lại có người phụ nữ trở thành vị hôn thê của chồng cô.
Giang Mạc Thần cho rằng cô không vui, liền vội giải thích: “Em gái, đây là con đàn bà điên, đơn phương thích Hoắc ca, em không cần để ý cô ta làm gì, người đàn ông của em ưu tú như vậy, đơn phương thích anh ấy không chỉ một hai người, con điên đó chỉ là bám dai một chút thôi.
155
63155.
“Ngươi. . . ngươi muốn làm gì ta?” không gian chật hẹp hơn ở thang máy, lại bị người đàn ông đè lên người, Cố Du “trời không sợ đất không sợ” bỗng chốc biến mất.
156
63156.
Cô sớm đã có người mình thích, trong trường cùng khoa cô nhưng khác lớp Thẩm Mặc Bạch
Mặc Bạch, soái ca của đại học T!
Cao to, đẹp trai tính cách ấm áp, dù rằng xung quanh anh luôn có nhiều nữ sinh, bao năm nay, cô cũng chỉ đứng xa nhìn anh, cho dù tình cảm cô đối với anh không đến mức yêu, nhưng thứ tình cảm thiếu niên ấy, cũng đáng chôn giấu những mộng tưởng thanh xuân tươi đẹp.
157 Trên thực tế thì tinh thần của cô ấy đã tốt hơn nhiều sau khi cô ấy ngủ. Đối với cơ thể bị thiếu các dưỡng chất, trong thời gian ngắn cũng không bù đắp được.
158
63158.
Giang Mạc Thần luôn cảm thấy rằng sự kiên nhẫn và ý chí của anh ấy rất tốt, cho đến khi anh ấy gặp Cố Du.
Đồ vật nhỏ này giống như sinh ra là dành cho anh, trước mặt cô ta thì mọi sự phòng thủ sẽ thất bại.
159 “Anh Nhất Hàng, anh về rồi! Em thấy bên ngoài trời mưa lớn, thời tiết trong thành phố là như thế này. Đột nhiên sẽ có một cơn bão! Mặc dù nhiệt độ đã tăng trong mùa này.
160
Nửa tiếng trước.
Hoắc Nhất Hàng đi vào Lôi gia, Lôi Hoan Ni liền nhiệt tình nghinh đón, cô lại thay một bộ đồ, áo đầm liền ôm mông màu đen cổ áo sâu, còn mang một đôi giày cao gót.